Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 16: Đậu phộng nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những năm này, nhà nào cũng đều nghèo đói, rất nhiều nhà cả tháng cũng không được một lạng thịt mà ăn. Bởi vậy nên dù con chuột có nhỏ như lòng bàn tay thì cũng có nhiều người thèm muốn. Trước kia khi ở côi nhi viện, Tống Thanh Thanh còn từng nghe viện trưởng kể, khi còn ở nông thôn bà ấy thích nhất là đi theo đội sản xuất quản lí kho lương thực. Bởi vì ở trong kho lương thực có rất nhiều chuột béo, mỗi lần kiểm tra đều bắt được rất nhiều, lột da rửa sạch sẽ, sau đó thả vài quả ớt nấu lên là đã có một bữa ăn ngon lành.

Tống Thanh Thanh mặc dù không thích ăn chuột lắm, nhưng đem vật nhỏ này cho ba ba đổi điểm cũng là ý hay.

Chỉ là, khi chạm vào đôi mắt mở to tròn, trông mong của chuột nhỏ, Tống Thanh Thanh đột nhiên thu hồi ánh mắt.

Được rồi…

Vật nhỏ này thực sự quá nhỏ. Mình vẫn nên thả nó đi, chủ yếu là vì… con chuột nhỏ này quá đáng yêu, cô thật sự không thể động tay được.

Chậm rãi thu hồi chi lực tự nhiên, Tống Thanh Thanh ngồi xuống băng ghế dưới chân, tính toán tìm cơ hội đi dạo trên núi để nhìn xem liệu còn có động vật nào khác hay không. Nhưng nghĩ đến năng lực hiện tại của mình, cô có chút nản lòng.

“Chít chít! Chít chít!”

Hai chân trước nâng cao lên, hai chân sau ngồi xổm lên bệ cửa sổ, đuôi nhỏ vẫy vẫy vài cái, cái đầu chuột nghiêng lệch qua một bên, trông có vẻ thắc mắc nhìn về phía con non cực lớn trước mặt.

Vì sao con non này trông có vẻ buồn bã nhỉ?

Chẳng lẽ là vì ăn chưa no? Một con chuột suốt ngày chỉ cần vui chơi ngủ nghỉ là có thể hài lòng hiện tại đã thông suốt được lí do.

Đôi mắt đen láy chuyển động tỏ vẻ đã hiểu, con chuột nhỏ nhanh chóng leo từ bệ cửa sổ xuống đất, bốn cái chân ngắn chạy vυ"t đi, mới tí đã chạy xa tận mấy mét.

Tống Thanh Thanh trợn to mắt, nhưng chỉ thoáng qua một chút, cô liền thu hồi ánh mắt của mình, lấy tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào rừng trúc phía sau hậu viện nhà mình, trong bụng liên tục vang lên tiếng ùng ục.

“Haizz…”

Rõ ràng cô đến thế giới này chưa được năm ngày, nhưng đã sinh ra cảm giác làm anh hùng nhưng không có đất dụng võ. Bây giờ cô đã lén chuồn ra ngoài hậu viện rồi, cô không tin đất rộng như vậy mà ngay cả một con thỏ cô cũng không tìm được.

Vừa mới suy nghĩ xong, bên tai Tống Thanh Thanh một lần nữa lại vang lên tiếng chít chít quen thuộc. Hướng theo âm thanh, cô lại nhìn thấy con chuột có túm lông trắng ban nãy, lần nữa quay trở về đây, chỉ có điều lần này trên miệng nó có ngậm một túi vải.

Túi vải đó rất nhỏ, nhưng cũng lớn gần bằng con chuột, có rất ít bụi bẩn trên đó. Tuy nhỏ nhưng lớp vải đã căng phồng lên, chứng tỏ đồ vật trong đó đã được xếp đặt ngay ngắn bên trong từ trước.

Tống Thanh Thanh chớp mắt vài cái, đơ người ra mất mấy giây, sau đó nhanh chóng giẫm lên cái ghế đẩu, cầm túi vải trên tay. Khi mở ra xem, cô mới phát hiện, nào có phải túi đựng tiền đâu, thì ra là một túi đầy ắp đậu phộng khô.

Cái túi bằng bàn tay khi đổ ra cũng được mười mấy hạt, tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng đủ khiến Tống Thanh Thanh kinh ngạc.

Đây là chuột, không phải người, thế mà lại biết dùng túi đựng đồ. Cũng thật quá lợi hại mà!

“Chít chít! Chít chít!”

Con chuột nhỏ kiêu ngạo ưỡn ngực lên, ra vẻ ‘con nhìn xem cha mang đồ ngon gì đến cho con nè; đừng nghĩ chỗ này ít, thật ra cha còn cất rất nhiều đậu phộng nhỏ; trước hết con cứ ăn hết đống này đi, nếu ăn không đủ, cha sẽ cho thêm’.

Ngậm lấy túi tiền rỗng, con chuột nhỏ lông xám một lần nữa leo xuống bệ cửa sổ, vèo cái chạy mất.

Thế là…

Nửa tiếng sau…

Trong phòng hai vợ chồng Tống Minh Hữu, trên chiếc bàn nhỏ đã chất đầy một đống hạt, ước chừng khoảng hai cân đậu phộng khô cùng một nắm hạt bắp và đậu nành.

Tống Thanh Thanh: “!!!”

Đây là con chuột thần tiên gì đây? Lại có thể cho cô nhiều đồ ăn như vậy. Quá trời đáng yêu rồi. Vừa rồi cô không có ý định ăn nó, nó liền cho cô đống hạt này, không chỉ một ít mà là rất nhiều.

Con chuột: “Chít chít! --- ”

Ái chà chà, hang chuột của mình đều bị lấy sạch rồi. Đứa nhỏ này ăn nhiều như vậy, cũng thật quá khó nuôi mà. May mà trước kia mình cất trữ nhiều lương thực, bằng không thì chắc là không nuôi nổi nó rồi, về sau phải cố lấy nhiều lương thực hơn mới được.

“Rầm rầm rầm! ---”

Tống Thanh Thanh vừa đem củ lạc cất vào túi vải của mẹ để trên bàn, vừa nói cảm ơn với con chuột nhỏ. Đột nhiên cửa phòng bị người ta đập mạnh, ở ngoài cửa bà lão Tống lớn tiếng hét khiến màng nhĩ Tống Thanh Thanh muốn rách đến nơi rồi, còn con chuột nhỏ bị dọa giật mình liền nhảy xuống đất.

“Tống Thanh Thanh, con nhỏ chết tiệt này! Sáng sớm mọi người trong nhà đều làm việc mà mày còn ngủ nướng. Mày có muốn ăn cơm hay không hả? Mau dậy làm việc đi. Kiếp trước bà già này đã làm điều gì có tội mà kiếp này mới có đứa cháu gái bất hiếu như thế này hả trời. Cháu gái người ta ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, mỗi ngày đều tờ mờ sáng đã dậy giặt giũ nấu cơm. Còn đứa con gái mất nết này thì ngược lại, người già còn mỗi bộ xương phải hầu hạ cơm nước, còn thanh niên khỏe mạnh thì nằm trong phòng ngáy o o. Cô có phải hay không muốn ép chết bà già này, hả?”

Cửa phòng bị đập muốn bung ra ngoài, tiếng mắng chửi của lão bà Tống thiếu chút nữa đã lật tung mái nhà lên.

Mặt mũi Tống Thanh Thanh tối sầm, có chút không vui vẻ, nhìn xuống thấy con chuột nhỏ đã biến mất từ lâu, lúc này mới từ băng ghế leo xuống đi ra ngoài.

Lão bà Tống mắng cháu gái mình mà muốn cho cả thôn xóm nghe thấy. Người không biết còn tưởng cô đóng vai kẻ ác ngược đãi một bà cụ 80.

“Bà nội đừng nóng giận. Nếu bà mà giận, không chừng còn làm cho cái phòng này bung nóc đấy ạ. Sau đó còn tốn tiền sửa chữa nè, mấy đồng tiền đó đủ để nhà mình mua trứng gà cả năm đấy ạ.”

Một tay cô lấy túi đậu phộng nhét vào ngăn kéo, sau đó liếc mắt nhìn quanh căn phòng, xem thử trong phòng còn vật gì sót lại hay không.

Sau khi kiểm tra một lượt, cô mở cửa phòng ra, tủm tỉm cười nói với lão bà Tống.

Lão bà Tống đen mặt lại khi nghe đến số tiền sửa chữa phòng, nhanh chóng thu đôi tay lại, nhưng ngoài miệng lại không ngừng đá xéo: “Ui, không nghĩ đến nhà ta còn có một đứa nhóc nhanh mồm nhanh miệng. Vừa mới khỏi bệnh, liền dám nói chuyện với ta như vậy hay sao? Không lẽ mấy lời này đều là mẹ mày dạy cho mày ư?”

“Sao lại như thế được ạ? Cháu là cháu gái ruột của bà mà. Bà nội, tay của bà bị cửa đập đau như vậy, nếu cha cháu về nhất định sẽ đau lòng chết mất.” Tống Thanh Thanh cười hì hì nói.

Mí mắt lão bà Tống nâng lên, tỉ mỉ đánh giá đứa cháu gái này từ đầu đến chân một lần.

Tứ nha đầu nhà bọn họ trước kia mỗi ngày chỉ cần cho một cái ghế, nó liền có thể ngồi không nhúc nhích trong sân nhìn chằm chằm vào một điểm đến mức xuất thần, trong ánh mắt đều hiện rõ sự ngu ngốc. Dù cho có người nhà đi ngang qua, ngay cả mí mắt của nó cũng không chớp dù chỉ một cái. Nếu đặt nó trong góc tường, khẳng định nó có thể nhìn bức tường nguyên một ngày trời, không ăn không uống. Điều này khiến bà cảm thấy rất mất mặt mỗi khi ra ngoài.

Nhưng bây giờ Tứ nha đầu đã khỏe hơn, có thể rõ ràng nhìn thấy hoạt bát hơn rất nhiều. Nhưng mà hình như còn học được thói mạnh miệng, nếu đem nó so với ba đứa cháu Nhị phòng thì không chừng nó còn giỏi hơn nhiều.

“Tứ nha đầu, cháu còn nhỏ tuổi, tạm thời không cần đi theo mấy chị ra ngoài làm việc. Nhưng từ nay về sau mỗi sáng đều phải dậy sớm, giúp mọi người nấu cơm thổi lửa, buổi chiều đi theo chị Ba lên núi hái rau dại cho heo ăn, nghe chưa?” Lão bà Tống nói.

Huyện Thạch Lâm bên này đất nhiều, sản lượng lương thực mặc dù không ít, nhưng cũng phải nộp thuế nộp lương thực hàng năm, vậy nên người dân chỉ được no bụng bảy, tám phần. Bởi vậy công xã ở trên phân công nhiệm vụ nuôi heo đều mười phần gian nan. Bởi vì chắc chắn, heo ngoại trừ được ăn rau, các loại lương thực cám khác đều không có, vì đã bị nhóm xã viên ăn trộm không còn một hạt.

Không có thức ăn, heo phát triển rất chậm. Cho dù đã nuôi rất kĩ nhưng cuối năm cân lên cũng chỉ được chưa đến 100 cân.

Công xã bên trên khi phân công nhiệm vụ, đã ra chỉ tiêu ít nhất phải đạt 120 cân, nếu ít hơn số này, tuyệt đối không thu mua.

Bởi vậy sau khi liên tục hai năm bị phê bình, đội sản xuất quyết định phân công nhiệm vụ này cho các hộ dân. Hàng năm, các hộ gia đình trong thôn sẽ bốc thăm quyết định. Nếu trúng hộ dân nào, hộ ấy sẽ chịu trách nhiệm con heo đó, các người khác trong đội sẽ không liên quan.

Năm nay không khéo, vận may Tống gia không tốt lắm, đầu năm đã rút được chỉ tiêu hai con heo. Lo lắng rằng heo sinh bệnh, cuối năm không đạt yêu cầu, lão bà Tống quyết định nuôi ba con để dự phòng.

Thế là, công việc cắt rau, nấu cám… tất cả đều giao cho ba chị em Tống Xuân làm.

Hiện tại…

Là bốn người, nhiều thêm một người là Tống Thanh Thanh phụ việc.
« Chương TrướcChương Tiếp »