Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 18: Nấu ăn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên này Tống Thu vừa cắt gọt rau củ xong, còn đang ngây người, ngoài cửa đã vang lên tiếng dép kéo lê xoạt xoạt trên đất, cùng với giọng điệu uể oải của Tống Tuyết Kiều.

Tống Tuyết Kiều vẫn còn đang ngái ngủ, đã đi tới phòng bếp rồi vẫn chưa mở được con mắt ra: “Tam nha đầu, nước rửa mặt của cô có chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi cô nhỏ.” Tống Thu sợ hãi lên tiếng.

“Được rồi, cứ để đó đi, cô đi đánh răng trước.” Tống Tuyết Kiều híp mắt lườm người bên cạnh, hếch cằm lên hừ lạnh một tiếng, bày ra vẻ mặt khó chịu nhìn Tống Thu. Còn đối với Tống Thanh Thanh trong góc, tựa như không nhìn thấy, chỉ cầm bàn chải đánh răng của mình rồi rời đi.

Tống Thanh Thanh nhún vai, tỏ vẻ không để ý. Ngược lại là bốn con gà mái nhỏ mới tức giận, trong đó có một con xòe cánh ra, xù lông lên làm bộ muốn tấn công kẻ thù trước mặt.

Tống Tuyết Kiều thấy thế liền sững sờ, cả người trong nháy mắt tỉnh táo lên không ít, dừng bước chân lại một chút, sau đó lập tức co chân bước nhanh ra ngoài, nửa giây cũng không chậm chạp.

Y như vừa nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.

“Cục cục…” Đám gà nhỏ lập tức bình thường trở lại, lần nữa vây xung quanh người Tống Thanh Thanh.

Tống Thu khó hiểu nhìn bốn con gà nhỏ, há to miệng định nói gì đó, cuối cùng lại đem lời muốn nói nuốt xuống bụng, tiếp tục pha nước ấm rửa mặt cho Tống Tuyết Kiều, sau đó bê thau nước ra ngoài.

Tống Thanh Thanh cười tủm tỉm, ngồi xuống bên cạnh đám gà, sau đó vươn tay vuốt ve đầu bốn con gà mái, lộ ý tán thưởng.

“Cục cục cục…!” Đám gà nhỏ phấn khởi, dùng cánh cọ xát lên người Tống Thanh Thanh.

“Tam nha đầu, mày đi nhóm lửa, đợi lát nữa rồi nấu cơm.”

Nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thanh cùng mấy con gà mái, Tống Tuyết Kiều đứng trầm ngâm ở cửa bếp phía xa, chỉ vào cái bếp lò trong góc, không có thiện ý nói với Tống Thanh Thanh: “Tứ nha đầu, bà nội mày vừa nói với tao, hôm nay để mày đi theo học nấu ăn. Nếu đã vậy, tao cho mày một cơ hội, đồ ăn ngày hôm nay sẽ do mày chịu trách nhiệm.”

Tống Thanh Thanh vâng lời gật đầu, cười tủm tỉm đáp: “Vâng! Cháu đều nghe theo ý bà và cô.”

“Ơ, cái này… Cô nhỏ, Tứ nha đầu trước kia chưa từng vào bếp, hôm nay đã bắt em ấy xào rau thì không phải có chút vội vàng hay sao? Lỡ như đồ ăn không ăn được, vậy phải làm thế nào? Hoặc là, em ấy cho quá nhiều muối, không phải sẽ rất lãng phí hay sao? Nếu bà nội biết, bà sẽ mắng em ấy mất.” Mặt mũi Tống Thu tràn đầy lo lắng nhìn về phía Tống Thanh Thanh, lại quay qua nhìn Tống Tuyết Kiều một chút, lắp ba lắp bắp nhỏ giọng hỏi.

Tống Tuyết Kiều liếc mắt, khó chịu nói: “Tam nha đầu! Tao là bậc cô chú, chẳng lẽ còn cần một đứa oắt con như mày chỉ bảo hay sao? Mày chỉ cần làm tốt công việc nhóm lửa của mày là được.”

“Tứ nha đầu sống trong nhà nhiều năm như vậy, có thể chưa ăn qua thịt heo, nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy bao giờ? Làm đồ ăn thì có khó gì chứ? Lúc tao nấu được cơm không phải cũng chạc tuổi Tứ nha đầu hay sao? Dù sao cũng chỉ là đun nước, bỏ rau, cho muối vào thôi, nhắm mắt xào cũng được. Tao sẽ đứng ở chỗ này nhìn xem, chắc chắn mày không thể sai được.” Tống Tuyết Kiều phất tay, trực tiếp bác bỏ ý kiến Tống Thu.

Lông mày Tống Tuyết Kiều nhíu lại, ánh mắt dò xét một vòng quanh người Tống Thanh Thanh, đáy mắt tất cả đều tràn đầy ác ý.

Người có linh hồn trưởng thành như Tống Thanh Thanh, tự nhiên không thể không thấy ánh mắt ý vị thâm trường này của đối phương.

Tống Thanh Thanh nhún vai, không thèm quan tâm đi đến bếp lò trong góc. Sống nhiều năm như vậy, nếu vẫn còn bị tính trẻ con khıêυ khí©h mà tức giận, cũng đã sớm xuống gặp diêm vương, không còn trên cõi đời này rồi.

Đời trước cô còn sống được hơn 20 năm, chả lẽ lần này sống lại cô không sống nổi đến tuổi đó?

Không phải người này chỉ muốn cô trong lúc nấu đồ ăn không bỏ muối, hoặc bỏ quá nhiều muối, sau đó chờ lão bà Tống quay lại để mắng cô hay sao?

Thế nhưng mà…

Lúc trước, khi cô đồng ý đi theo lão bà Tống vào bếp, cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị bà ấy quở trách rồi. Dù có làm gì đi nữa, cô cũng không thể nấu đồ ăn ngon được.

Thậm chí… ngay cả trình độ nấu ăn của người bình thường cũng không đạt nổi.

Bị Tống Tuyết Kiều xéo xắt, Tống Thu cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể khó xử ngồi xuống cái ghế đẩu trước bếp nhóm lửa.

Củi lửa trong thôn vẫn khác nhiều so với thành phố. Nếu là người trưởng thành, một người tay chân nhanh nhẹn nấu ăn một mình cũng không phải vấn đề lớn, còn trẻ con lại không được. Cái bếp lò được xây tương đối cao, cộng thêm trẻ con tay chân không nhanh nhẹn bằng, bởi vậy khi nấu ăn cần hai người phụ trách, một người nấu ăn, người còn lại trông lửa, tránh việc lửa lớn quá làm cháy đồ ăn.

Tống Thu ngồi xổm trước bếp lò, bốn con gà mái lúc trước đi sau chân Tống Thanh Thanh, lúc này lại đi tới chỗ cô, vây quanh cái bếp lò.

Phòng bếp Tống gia chính là loại phòng bếp nông thôn phổ biến, diện tích phòng rất lớn, nhưng vật dụng bên trong rất ít, nhìn có chút túng thiếu.

Bên cạnh bếp lò chất một đống củi lớn, ngoài ra còn có đống cỏ khô, dùng cho việc nhóm lửa. Trong phòng không có một nguồn sáng nào cả, không đèn, không nến, cho dù là ban ngày đã mở hai cửa trước sau, trong phòng vẫn như cũ sáng lờ mờ.

Kệ gia vị trống trơn, những thứ gia vị cơ bản đều không có nổi một hạt, ngay cả dầu ăn cũng không có.

Những thứ này đã sớm bị lão bà Tống khóa trong phòng mình rồi, không làm món thịt tuyệt đối sẽ không lấy ra. Bởi vậy toàn bộ gian bếp cũng chỉ có một lọ muối nhỏ, cùng với mấy củ gừng tỏi hôm qua chưa dùng hết, bị nhét trong góc nhỏ hẻo lánh.

Tống Thanh Thanh đi đến trước bếp lò, đầu tiên bỏ tất cả rau cải vào nồi, sau đó dựa theo trí nhớ, bắt đầu xào rau theo trình tự, cuối cùng bỏ một lượng muối cô cho là đã thích hợp vào.

Tống Tuyết Kiều đứng giám sát bên cạnh, nhìn thấy Tống Thanh Thanh không bỏ hết bình muối bên cạnh vào nồi, khuôn mặt có hơi thất vọng bĩu môi, chỉ nghĩ lần này con nhỏ đó may mắn thoát được một kiếp nạn.

Nhưng bất ngờ…

Biểu cảm Tống Tuyết Kiều có chút kinh ngạc, sau đó từ từ chuyển qua hoảng hốt.

Không phải chứ, cô tận mắt chứng kiến Tống Thanh Thanh bỏ vừa muối rồi, cũng không bỏ thứ gì khác lạ, vậy tại sao nồi cải kia lại toát ra mùi khó ngửi tanh hôi như vậy chứ?

Đây mà là cải xào ư?

Tống Tuyết Kiều vào bếp nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nghe thấy mùi bùn đất mục nát trong nồi cải xào như này hết.

Trời ạ, mùi gì khó ngửi quá vậy?

Trên thế giới này tại sao lại có món cải xào khó ngửi đến như vậy thế?

Tanh hôi, khét lẹt, còn có nhiều mùi không tả được, những thứ này trộn chung với nhau thành một mùi vô cùng cay mũi, giống như cá tôm thối lên men mười ngày vậy.

Không khí ô nhiễm tràn ngập toàn bộ phòng bếp.

Tống Tuyết Kiều đứng ở xa xem như là vẫn ổn, chỉ có Tống Thu ở sát bên cùng bốn con gà mái mới phải chịu trận, thiếu điều muốn ngất ngay lập tức.

Đứng trước bếp lò, Tống Thanh Thanh vẫn nghiêm túc xào rau, mặt không biến sắc cầm cái muỗng đảo đảo vài cái.

“Keng keng keng…” Cái muỗng và nồi sắt va chạm vào nhau gây tiếng động lớn, tựa như gõ vào linh hồn đòi mạng.

Lại đây, muốn tổn thương lẫn nhau à, xem ai sợ ai!

Tống Thanh Thanh không tin, ngày hôm sau lão bà Tống còn muốn cô quay lại phòng bếp lần nữa.

Rõ ràng chỉ nấu cải với muối, Tống Thu cũng không thể nghĩ ra được tại sao cô bé trước mắt có thể biến món ăn thành màu đen sì như thế, thậm chí còn tỏa ra mùi hương ‘mê đắm’ lòng người như vậy.

Nhìn chằm chằm vào tô cải được múc ra, Tống Thu bị hun mùi thối đến mức đờ người ra, khuôn mặt cô ấy trắng bệch, quay qua Tống Tuyết Kiều nói chuyện: “Cô, cô nhỏ… Đồ ăn bữa nay cứ để cháu tiếp tục làm đi… để Tứ nha đầu nhóm lửa, cô thấy thế nào?”

Mặc dù Tống Thu làm đồ ăn không ngon lắm, nhưng ít nhất cũng không tạo ra thành phẩm kinh dị như thế này. Cô ấy cảm thấy nếu hôm nay cứ để Tống Thanh Thanh tiếp tục nấu ăn, có lẽ buổi chiều nay cô phải nằm liệt giường mất.

Tống Tuyết Kiều nhìn chằm chằm tô cải xào quỷ dị trên bàn, thoáng có chút chần chừ, nhưng vì tính mạng của mình, cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý, mấy món rau sau đó vẫn nên để người có kinh nghiệm làm tiếp đi…

Nhưng mà Tống Tuyết Kiều chưa kịp mở miệng, hai mắt Tống Thanh Thanh đã phát sáng nhìn về phía Tống Tuyết Kiều, miệng cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, cao hứng reo hò: “Có thật không ạ? Cô nhỏ, vậy thì quá tốt rồi, cháu chắc chắn sẽ không làm món rau xào nữa, việc này thật sự mệt mỏi quá đi mất. Làm không tốt mất công xíu nữa không chừng còn bị bà nội mắng. Đợi lát nữa cháu sẽ lên phòng nằm nghỉ.”

Thế là…

Câu ‘được’ chưa kịp thốt ra, Tống Tuyết Kiều đành nuốt xuống, lập tức biến thành lời phản đối.

“Không được! Tao trước đó đã nói cơm hôm nay nhất định phải để Tứ nha đầu làm rồi. Bây giờ không được đổi nữa, cứ như vậy mà làm đi.” Tống Tuyết Kiều hung hăng nói.

Cô làm bậc cô chú mà còn chưa được về nghỉ sớm đâu. Còn con nhỏ chết tiết trước mặt này lại có thể tùy tiện về phòng ngủ nghỉ hay sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »