Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: Cãi nhau trong bệnh viện

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hả?”

Tống Thanh Thanh nháy mắt mấy cái, nhận ra giường bên cạnh còn có một bà lão tóc trắng, tuổi tác khoảng chừng 50, 60 tuổi. Bà này bị sao vậy? Ăn nói mê sảng! Cô ngồi giường bệnh của cô, có làm phiền ai đâu, chẳng lẽ cô sầu não cho tương lai bi thảm một chút mà cũng không được phép à?

Ánh mắt hơi chuyển hướng, Tống Thanh Thanh có ý tưởng trong lòng, cô giật giật ngón tay, định làm chút gì đó.

Đột nhiên người phụ nữ gầy yếu ngồi bên cạnh tiến lại gần, đưa tay ôm lấy đầu Tống Thanh Thanh, đem đầu cô vùi vào ngực mình.

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi… Đứa bé nhà tôi không hiểu chuyện, bà Phùng đừng nóng giận. Đứa bé Thanh Thanh này sốt cao hôn mê bốn ngày trời, mấy ngày nay đều không ăn uống được gì, nãy mới ăn được một chút cháo, chắc hẳn bây giờ đang đói bụng. Chờ chút nữa chúng tôi đưa nó đi ăn.”

Đầu năm nay, không gia đình nào sống tốt cả. Ngày bình thường đừng nói là ăn thịt, ngay cả khi muốn no bụng cũng là chuyện khó.

Trẻ nhỏ đói bụng nên dễ thèm, nhìn thấy ai có đồ ăn sẽ không nhịn được mà nhìn theo, có đứa thậm chí không đi tiếp được.

Người bình thường gặp chuyện như vậy, chỉ cần đứa nhỏ không giành bát cơm, cũng sẽ không nói gì nhiều. Nhưng đối với những gia đình sĩ diện, tuyệt đối không cho phép đứa bé trong nhà làm ra những chuyện này.

Đừng nghĩ năm nay đói nghèo, người lớn trẻ nhỏ đều đói đến da bọc xương, nhưng về phương diện này, đứa bé được giáo dưỡng hết sức nghiêm ngặt.

Rất nhiều đứa bé khi thật sự không chịu được sự dụ dỗ của đồ ăn, cũng sẽ tự giác cách xa, nhắm mắt làm ngơ.

Ánh mắt Tô Văn Nhã vụt qua nét ảm đạm, nói cho cùng cũng là người làm mẹ như cô vô dụng, để cho con mình nhìn người ta ăn uống mà thèm thuồng.

Nghe thấy mấy tiếng kẻ ngốc, tay Tô Văn Nhã nắm chặt. Dù biết điều đối phương nói là thật, nhưng những lời như vậy nghe thật chói tai. Trong nhà ngày thường cũng có nhiều người nói Tứ nha đầu là kẻ ngốc, nhưng có rất ít người mở miệng châm chọc trước mặt cô như vậy.

Từ trước đến giờ cô là người làm công tác văn hóa, tính tình lại cực kì hiền lành, cho đến bây giờ vẫn không biết mắng chửi người khác, cho dù Tô Văn Nhã có nắm chặt khớp tay đến trắng bệch, sắc mặt khó coi, cũng chỉ cố nén tức giận vào trong, vòng tay ôm Tống Thanh Thanh thật chặt, ép chặt cô vào ngực mình.

“Hừ! Các người ăn lúc nào kệ các người, nói với tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi có thể quản giờ ăn uống ngủ nghỉ của nhà các người sao?”

Bà Phùng liếc mắt, khó chịu với câu trả lời của Tô Văn Nhã, nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thanh đang nhìn qua, hừ lạnh nói: “Kẻ ngốc vẫn là kẻ ngốc, nhà mấy người đừng mang ra ngoài đường mà tự làm xấu mặt, khiến Tống gia trở thành trò cười của thiên hạ.”

“Sắp chết thì để cho chết đi. Lại còn đi huyện chữa bệnh. Tống gia đúng là hết chỗ xài tiền mà!” Lão bà đứng nói ngay trước mặt hai vợ chồng Tống Minh Hữu, không chút che giấu sự ghét bỏ nói.

Lời nói này càng nói càng quá đáng, ngay cả bác sĩ đứng cạnh cũng nhíu mày.

Toàn bộ huyện Thạch Lâm này nói nhỏ cũng không quá nhỏ, lớn cũng không quá lớn.

Bà Phùng giường bên là người của đội sản xuất sát vách, nên đối với chuyện nhà của Tống gia tất nhiên hết sức quen thuộc.

Hai vợ chồng Tống Minh Hữu cùng với hai đứa con Tống Hà Tống Khê đen mặt lại, nhất là đứa nhỏ Tống Khê. Cậu ta cắn chặt bờ môi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: “Không cho phép bà nói em cháu như thế. Em gái cháu là em gái tốt nhất đời này.”

Tuổi Tống Khê còn nhỏ, năm nay mới chỉ 12 tuổi, hiếm khi đứng lên phản bác người ngoài như vậy.

“Ơ! Chẳng lẽ bà già này có chỗ nào nói không đúng ư?” Đối với một đứa nhóc như Tống Khê, căn bản bà Phùng không để bụng, bà nâng mí mắt lên, chống nạnh mắng: “Làm sao? Chẳng lẽ mi còn muốn đánh bà già này sao? Không hổ danh là con của giai cấp địa chủ, tuổi còn nhỏ mà dám động tay chân với người lớn tuổi, lại còn bắt nạt giai cấp vô sản khó khăn khổ sở… Nếu mi dám đánh ta, ta sẽ đi tìm hồng tiểu binh và cục công an, để mấy người đó xem thế nào là giai cấp địa chủ xấu xa hãm hại bách tính chúng ta.”

Giọng bà Phùng không hề nhỏ, bà ta là một người ồn ào, trong bệnh viện không ít người bệnh và y tá đồng loạt thò đầu vào cửa hóng chuyện, không ít người chỉ trỏ vào gia đình nhà Tống, lộ vẻ mặt khó chịu.

Đầu năm nay có nhiều người mẫn cảm, vừa nghe thấy chuyện gì liên quan đến giai cấp địa chủ xấu hãm hại giai cấp vô sản bần hạ là ngó đầu vào nghe, muốn xem cho rõ ràng. Thậm chí còn có người tốt bụng đi tìm tiểu hồng binh tới bắt người.

Hai vợ chồng Tống Minh Hữu nghe xong, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.

Trước đó họ không muốn cùng bà Phùng cãi nhau không chỉ vì bà là bậc trưởng bối. Quan trọng là Tô Văn Nhã là thành phần không tốt, một khi xảy ra chuyện gì, cho dù là bọn họ đúng, nhưng cuối cùng cũng là Tô Văn Nhã gặp xui.

Không thể khiến mọi chuyện lớn hơn, Tống Minh Hữu nghiêm mặt nói: “Lão bà, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói loạn… Nhà lão Tống ba đời chúng tôi đều là bần nông, cha tôi là quân nhân xuất ngũ. Con gái và con trai tôi đều vậy, bà không thể quy chụp như thế được.”

“Gì? Nhà Tống các người là bần nông thì không sai, nhưng vợ của ngươi cũng không phải dạng tốt đẹp gì.” Bà Phùng máu nóng dồn lên, không cam lòng muốn vạch trần thân phận của Tô Văn Nhã, để những người khác trong bệnh viện có thể nhìn rõ lòng dạ hiểm độc của giai cấp địa chủ xấu xa.

Trước đó bà đã nhẫn nhịn rất lâu rồi. Bà sợ bẩn, không muốn ở cùng một bệnh viện với giai cấp địa chủ.

Không nghĩ tới mấy người đó còn ở chung phòng với cháu trai bảo bối của bà. Đây là muốn bà buồn nôn mà!

Đột nhiên, trong phòng bệnh phát ra một tiếng nói yếu ớt nhưng vô cùng rõ ràng mềm mại truyền vào tai mọi người, trực tiếp ngắt lời bà Phùng.

“Con không có… Cha ơi con không thèm thịt… Con chỉ thấy có con ruồi trong bát canh đó thôi… Có, có con ruồi… Nếu ăn vào sẽ tiêu chảy đó…” Âm thanh nghẹn ngào buồn bã của bé gái vang lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »