Chương 5: Muốn cảm tạ ân nhân

Trong phòng bệnh hỗn loạn, cuối cùng bà Phùng đã nôn hết, sắc mặt trắng bệch.

Bà Phùng vốn là người thể diện cao, tuy là một bà lão nông thôn, nhưng quản lí Phùng gia từ lớn đến nhỏ đều chặt chẽ. Lần này gặp chuyện mất mặt lớn như vậy trong bệnh viện, thêm chuyện nuốt sống con ruồi, chỉ sợ sau này bà không có dũng khí đi bệnh viện lần nữa.

Vừa bày ra vẻ mặt khó chịu với Phùng gia bao nhiêu, nữ y tá lập tức thay đổi thái độ hiền lành với Tống gia bấy nhiêu, nhưng cũng không ngồi lại nói chuyện với bọn họ.

Ngược lại là Tống Thanh Thanh do lúc trước có nói mấy câu, hiện tại bị bốn người Tống gia vây xung quanh hỏi han tình hình.

Nhất là Tô Văn Nhã, từ khi biết con gái mình tỉnh lại, không còn bộ dáng ngu ngốc như lúc trước, càng thêm kích động, hốc mắt ửng đỏ, tay vuốt ve gương mặt Tống Thanh Thanh không ngừng, kích động dò hỏi: “Thanh Thanh, con có nhận ra mẹ không? Mẹ là mẹ của con đây!”

Đứa nhỏ Tống Thanh Thanh này so với bạn bè cùng trang lứa phản ứng có phần chậm hơn. Mới đầu Tô Văn Nhã chỉ nghĩ do bị sinh non nên phản ứng hơi chậm, lớn lên chút nữa sẽ trở lại bình thường. Thế nhưng không ngờ rằng, đứa nhỏ này đến ba tuổi vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ ngồi đó cười ngây ngô.

Cô cùng chồng đã xác định, có lẽ con gái mình chỉ có thể như vậy, ngây ngây dại dại cả một đời, không nghĩ tới tình hình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.

“Gia đình không nên kích động, đứa bé này chỉ vừa mới tỉnh dậy, có thể nhận ra cha mẹ là không tệ rồi. Về sau nếu không hiểu chuyện thì nên từ từ dạy bảo là được, nó cũng đã trở lại bình thường như bao đứa trẻ khác, khẳng định có thể tiếp thu tốt.”

Bác sĩ già ngồi bên cạnh, đưa tay sờ trán Tống Thanh Thanh, lại nhìn về phía cổ họng cô, nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới kiểm tra một chút, phát hiện ra sau ót có khối sưng, trước đó các người không để ý nên không biết… Tôi đoán, có lẽ trước khi rơi xuống sông đã bị thương ở ót, khiến cho cơ thể bất ngờ tỉnh lại… Y học cũng có không ít trường hợp như vậy rồi.”

“Con gái các người có lẽ cũng là dạng này… Về sau chăm sóc thật tốt là được. Nếu có gì đó không thoải mái, lúc đó hãy quay lại bệnh viện khám lại. Hiện tại đứa bé vẫn chưa khỏi, vẫn nên để nó nghỉ ngơi thật tốt.”

Vừa mới kết thúc chuyện của bà Phùng, hai vợ chồng Tô Văn Nhã và Tống Minh Hữu lập tức kích động nhấc bổng Tống Thanh Thanh lên. Trước khi nhập viện, hai người đã nói chuyện ngây dại của cô cho bác sĩ nghe. Vừa nhìn thấy con gái có vẻ tỉnh táo lại, hai người lập tức đề nghị bác sĩ kiểm tra lại.

Bác sĩ già sờ ót Tống Thanh Thanh, rồi lại cầm ống nghe áp vào ngực cô, nhìn sơ qua phần yết hầu, hỏi thăm một đống câu hỏi, cuối cùng nói ra đáp án thần trí của cô đã khôi phục cho hai vợ chồng nghe.

“Vâng vâng vâng, bác sĩ nói đúng. Bệnh viêm phổi của nó chưa khỏi, vẫn nên để nó nghỉ ngơi nhiều.” Tống Minh Hữu gật đầu liên tục, cả người cao hơn 1 mét 8 lúc này như con gà con mổ thóc, nhìn qua đúng thật buồn cười. Nhưng người đàn ông cao lớn như Tống Minh Hữu vẫn không ý thức được, khóe miệng cười muốn nứt tận mang tai.

Bên cạnh là hai đứa lớn, mặt mũi cũng tràn đầy kích động, hưng phấn không thôi, đáy mắt không che giấu được ý cười.

Tống Thanh Thanh nằm trên giường mở to đôi mắt đen tròn nhìn về phía người thân, cô có thể cảm nhận rõ sự yêu thương bao bọc từ phía bốn người này.

Khi vừa mới tỉnh lại, Tống Thanh Thanh liền cảm giác được rõ ràng linh hồn của thân thể này không hoàn toàn biến mất.

Theo tàn dư của trí nhớ, Tống Thanh Thanh biết được hết toàn bộ kí ức của cơ thể này.

Nguyên chủ tên là Tống Thanh Thanh, bởi vì là trẻ sinh non, lại thêm trời sinh hồn phách không được đầy đủ, ba hồn bảy phách nhưng thực tế chỉ có hai hồn ba phách. Vậy nên từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cả người đều ngây ngây dại dại. Cho dù đến bây giờ, nguyên chủ vẫn không được nhiều người ở Tống gia nhận làm người nhà.

Mãi cho đến khi nguyên chủ bị người đẩy xuống sông vài ngày trước, khi được cứu lên đã mất ý thức, liên tục sốt cao. Điều này làm cho cơ thể vốn không đủ hồn phách, nay lại bị trọng thương, lập tức tan biến trong không khí… Cô mới chiếm được thân thể này.

Không ngờ rằng mình vẫn tiếp tục bị xem là kẻ ngốc, Tống Thanh Thanh nhân cơ hội khi bác sĩ hỏi thăm, làm lộ ra việc mình đã trở lại bình thường.

Mới đầu cô có chút thấp thỏm lo sợ, lo rằng hai vợ chồng Tống Minh Hữu phát hiện ra điều gì. Nhưng theo lời bác sĩ giải thích, cùng với biểu hiện của hai người, Tống Thanh Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm…

“Ừm, hai người trước hết cứ để đứa bé nghỉ ngơi thật tốt… Bệnh viêm phổi tương đối nghiêm trọng, cô bé phải ở lại bệnh viện ít nhất ba ngày để ổn định bệnh tình.” Bác sĩ già vuốt nhẹ chòm râu, chậm rãi mở miệng nói.

“Vâng, vâng, tất cả đều nghe theo lời bác sĩ nói! Việc hôm nay thật sự cảm ơn ông!” Tô Văn Nhã vội vàng gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích nhìn về phía bác sĩ.

Lần này con gái sốt cao liên tục, cộng thêm bị viêm phổi, cô cho rằng con gái mình có lẽ không sống được nữa. Không nghĩ tới bóng hoa liễu tươi một ngôi làng, con gái không chỉ vượt qua bệnh tật, thậm chí cả bệnh ngốc cũng cải thiện rõ. Chỉ trừ việc nuốt nước miếng liên tục và ánh mắt chăm chú, còn lại tất cả đều như những đứa bé bình thường khác.

Nếu không phải do trên người không có tiền, Tô Văn Nhã thật sự muốn mua vài món quà cho bác sĩ, cảm ơn sự giúp đỡ của đối phương.

“Không cần cảm ơn. Đây đều là những việc chúng tôi nên làm.” Bác sĩ già xua xua tay, để hai vợ chồng Tống Minh Hữu trở lại giường chăm sóc Tống Thanh Thanh, sau đó liền cầm lịch khám bệnh rồi rời đi.

Bác sĩ già vừa rời khỏi phòng, bốn người Tống gia đều dán ánh mắt lên người Tống Thanh Thanh.

Cảm nhận được ánh mắt sắp bốc lửa của bốn người, Tống Thanh Thanh rụt cổ lại, vùi người vào chăn nhắm mắt lại, coi như không để ý bốn cặp mắt ấy.

Đời trước Tống Thanh Thanh là côi nhi, sau khi xuyên thành Tinh Linh, cũng là từ cây ‘sự sống’ sinh ra. Bởi vậy hơn một ngàn năm nay, cô chưa từng cảm nhận qua tình thân của cha mẹ anh em. Bị bốn ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, đối với cô quả thực có chút ngạt thở.

Yết hầu giống như bị ai bóp chặt lại, trái tim tràn đầy sự ấm áp, dễ chịu khiến cô chỉ muốn lăn lộn.

Tống Thanh Thanh đưa tay sờ ngực đang đập kịch liệt trong chăn, ánh mắt chậm rãi trở nên kiên định. Cô xuyên đến vào thời điểm thân thể của nguyên chủ đã biến mất, nhưng nhất định cô sẽ tìm ra kẻ đã đẩy nguyên chủ xuống sông, đồng thời cho hắn ta một sự trừng phạt thích đáng.

Chỉ là…

Tống Thanh Thanh nháy mắt mấy cái, cô luôn cảm giác hình như đã quên điều gì đó…

Ui, hình như cô quên quay lại cảm ơn ân nhân đã cứu mình từ dưới sông lên.

Cảm tạ như nào mới phải phép đây?

Đôi mắt đen láy của cô gái chuyển động. Đầu năm nay biếu cái gì cũng không tốt bằng đồ ăn, đợi đến khi cô xuất viện, làm cho đối phương vài món ngon là được rồi.

Mang theo năng lực từ đời trước xuyên qua, muốn làm gì đó ăn ở nông thôn trên núi này cũng không có gì khó.

Tống Thanh Thanh âm thầm quyết định trong lòng, về sau nhất định phải làm nhiều đồ ăn cho chính mình và người nhà, hơn nữa còn phải làm một phần cho ân nhân.