Chương 7: Gặp mặt

Tống Thanh Thanh ở bệnh viện liên tục ba ngày, đợi đến ngày thứ tư bác sĩ mới tuyên bố cô có thể xuất viện được.

Đầu năm nay, không có công điểm đồng nghĩa việc không có cơm ăn, bốn người còn lại không thể mỗi ngày đều đợi trong bệnh viện chăm sóc cô. Thế nên hai vợ chồng Tống Minh Hữu ban ngày sẽ cùng Tống Hà 14 tuổi về thôn làm việc, để lại Tống Khê 12 tuổi ở lại chăm sóc cô.

Những ngày này, Tống Thanh Thanh cũng coi như thăm dò được nhiều thông tin từ mấy người Tống gia này.

Nguyên chủ tên là Tống Thanh Thanh, giống tên cô y đúc, năm nay vừa tròn 8 tuổi.

Cha cô tên Tống Minh Hữu, trong nhà là con ba, năm nay 34 tuổi. Trên Tống Minh Hữu là hai anh, dưới là một em trai, một em gái, ghép lại tên bốn người con trai trong nhà vừa vặn là ‘Trung Tô Hữu Hảo’.

Bởi vậy chú bác của cô lần lượt tên là Tống Minh Trung, Tống Minh Tô, Tống Minh Hảo.

Về phần cô nhỏ, đây là đứa con gái duy nhất của bà lão Tống sinh lúc lớn tuổi. Từ trước đến nay đều được bà cưng chiều sủng hạnh, thậm chí tuổi tác còn bé hơn chị con cả của bác Hai, năm nay mới 16 tuổi, ngay cả tên cũng không trùng với những đứa trẻ khác trong thôn, gọi là Tống Tuyết Kiều.

Đến phiên đời cháu như Tống Thanh Thanh, có năm cháu trai, bốn cháu gái. Phân biệt theo tuổi tác từ lớn đến bé thì con trai là ‘Hải Giang Hà Khê Đường’, con gái là ‘Xuân Hạ Thu Đông’, thật sự tương đối ngắn gọn dễ nhớ.

Không biết vì sao…

Tống Thanh Thanh sờ lên cằm mình, luôn cảm thấy mấy cái tên này có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, cô chỉ có thể quy điều này về tên bốn mùa cùng tên sông núi nên quen thuộc.

Không cách nào khác, đầu năm bị gọi cái gì mà cháu Xuân với chả Hạ, thật đúng là kì cục.

Nếu không phải vì hai vợ chồng Tô Văn Nhã có ý muốn cho con gái sớm bình thường, lại muốn con kiên cường như đồng cỏ xanh, sinh trưởng khỏe mạnh, đặc biệt sửa tên lại thành Thanh Thanh. Hiện tại Tống Thanh Thanh nên được gọi là ‘Tống Đông’ mới đúng.



“Con gái, cha cõng như này con có mệt không? Nếu không cha cho con cưỡi lên cổ ngồi nhé!”

Từ huyện thành đến Tống gia không có xe buýt dọc đường, cũng không có xe đạp với xe bò, năm người nhà bọn họ chỉ có thể đi bộ. Tống Thanh Thanh khi nhỏ ăn uống không tốt, vóc dáng thấp bé, lại thêm trước đó bị bệnh nặng, nên Tống Minh Hữu không cho cô tự đi, bắt để anh ta cõng về nhà.

Trên đường đi, Tống Minh Hữu đã cõng hai giờ đồng hồ.

“Con không mệt. Cha mới mệt.” Âm thanh mềm mại non nớt, mang theo mùi bánh kẹo ngọt ngào vang lên. Tống Thanh Thanh chỉ cảm thấy người trước mắt mình đúng là ba ba ngốc, ông ấy cõng cô còn không chê mệt, ngược lại còn hỏi cô được cõng có mệt không.

Ngón tay nhỏ lục lọi vài cái trong túi áo, móc ra được một viên đại bạch thỏ, đưa cho Tống Minh Hữu. Tống Thanh Thanh có chút lo lắng liệu rằng ba ba ngốc của cô có thể bị đói trực tiếp ngất đi không.

Lực tương tác tự nhiên của Tộc Tinh Linh không phải để trưng cho đẹp, dù không cần phóng thích năng lực, chỉ cần cô không có ác cảm với người đó, khi cùng cô tiếp xúc, sẽ có cảm giác vô cùng thoải mái vui sướиɠ dễ chịu, rồi sau đó đột nhiên trở nên thân cận với cô.

Bởi vậy vào những ngày này trong bệnh viện, tuy hai vợ chồng Tống Minh Hữu không có tiền mua đồ ăn ngon cho cô, nhưng những bác sĩ cùng y tá rất thích cô, thỉnh thoảng sẽ mang cho cô chút đồ ăn ngon, mắt cũng thấy bản thân mập ra đôi chút.

Ngày hôm nay xuất viện, thậm chí còn có nữ y tá đưa cho cô ba viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

Đầu năm nay bánh kẹo bánh ngọt được chia thành nhiều loại, như loại đại bạch thỏ của cô thuộc loại kẹo sữa cao cấp, chẳng những cần lương phiếu, còn cần phiếu dành cho khách hàng tiềm năng mới mua được, nếu cầm khoe ra ngoài có thể làm đứa trẻ hàng xóm thèm phát khóc.

Ngay cả Tống Thanh Thanh khi được cho cũng phải ngẩn người, lập tức mặt dày, một tiếng hai câu gọi người ta là chị y tá, ngọt ngào khen xinh đẹp, làm nữ y tá trẻ tâm hoa nở rộ.

“Ha ha ha, ba ba không mệt… Cái kẹo này con cứ giữ lấy mà ăn.” Ba ba ngốc của cô cười cao hứng, từ lúc Tống Thanh Thanh khỏi bệnh đến giờ, Tống Minh Hữu vẫn chưa dứt nụ cười trên môi.

“Mẹ ăn không?”

“Thanh Thanh ngoan, mẹ không ăn.”

“Vậy anh trai ăn không?” Tống Thanh Thanh nghiêng đầu nhỏ, cảm thấy mình đường đường là lão yêu quái ngàn năm, không thể tranh kẹo với một đứa nhỏ.

“Anh trai không ăn, Thanh Thanh ăn đi.” Tống Khê liếʍ chiếc răng còn thơm mùi kẹo sữa, cười lộ hàm răng trắng tinh.

Em gái trước đó được cho ba viên kẹo đường, chính mình ăn một viên, hai viên còn lại cho hai anh em họ ăn. Thật ra cậu cùng anh trai không có ý định lấy, để dành cho em gái ăn. Cuối cùng vẫn là cha lên tiếng, bọn cậu mới ăn chung một viên kẹo. Chỉ nửa viên kẹo đó thôi cũng khiến Tống Khê cao hứng rất lâu.

Tô Văn Nhã đưa tay sờ cái đầu nhỏ của con gái mình, nụ cười dịu dàng: “Viên kẹo sữa này Thanh Thanh ăn đi, chúng ta đều không ăn… Ông lúc trước cho chúng ta năm mao tiền, mẹ mới vừa mua đường trắng rồi, về nhà liền pha một bát nước đường cho Thanh Thanh uống.”

Ông lão Tống cho năm mao tiền, cũng không phải Tô Văn Nhã không muốn mua thứ khác cho con gái bồi bổ, mà vì trứng gà hay thịt heo đều phải nấu tại nhà, lúc đó nhất định con gái mình không được ăn. Không bằng mượn phiếu đường, mua một cân đường bỏ trong phòng, muốn ăn thì pha một bát, uống trực tiếp trong phòng.

Tống Thanh Thanh mới xuyên đến, tất nhiên không biết ý định của Tô Văn Nhã, chỉ làm giống động tác của trẻ con, cao hứng gật đầu: “Vâng vâng vâng, cha mẹ anh trai cùng uống.”

Một nhà năm người đi từ bệnh viện huyện đến thôn, bỏ ra tổng cộng hơn ba giờ, tới con đường nông thôn nhỏ hẹp, nhìn thấy ngôi làng từ từ xuất hiện phía trước, phía sau là rừng cây rậm rạp, Tống Minh Hữu xoa mồ hôi trên trán, bỏ con gái trên lưng mình xuống.

Lão bà Tống không thích thấy con trai ở cùng vợ và cháu gái, nếu lão bà thấy anh ta cõng Tứ nha đầu trở về, trong nhà chắc chắn sẽ không yên ổn một thời gian dài.

Tống Thanh Thanh không biết chuyện này, chỉ nghĩ Tống Minh Hữu đi đường mệt mỏi, lòng có chút áy náy, tính toán hai ngày này nhất định phải làm gì đó cho cha mình ăn.

Những ngày này cô đều ăn một ngày ba bữa cháo khoai lang trong bệnh viện, bữa trưa có thêm hai, ba quả trứng.

Nhưng hai vợ chồng Tống Minh Hữu cùng Tống Hà Tống Khê ngay cả trứng chim cũng không có mà ăn, mỗi ngày hai bữa, mỗi bữa một củ khoai nướng, nửa phần chất đạm cũng không có.

Đôi giày bước đi trên đường bùn gập ghềnh bày đá vụn khắp nơi, có chút cấn chân, Tống Thanh Thanh đang lấy chi lực tự nhiên trong người, bên tai vang lên giọng nói thanh thúy của Tống Hà.

“Cha, cha nhìn người gánh củi phía trước có phải là Sở Việt không? Một mình cậu ta gánh nặng như vậy, con qua giúp cậu ấy chút.”

“Con ở đây chăm sóc em gái, để cha qua đó giúp.” Tống Minh Hữu nói.

Lỗ tai Tống Thanh Thanh giật giật, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một người con trai cao gầy, làn da tái nhợt, khuôn mặt đẹp trai đang cõng gần trăm cân củi, bước đi từng bước gian nan.

Giọt mồ hôi lăn dọc khuôn mặt tái nhợt của đối phương rồi rơi xuống đất, cả người giống như vừa vớt từ dưới nước lên.

Tống Thanh Thanh chớp mắt, cậu trai đối diện cũng khoảng mười hai mười ba tuổi, nhỏ hơn Tống Hà một chút, nhưng so với Tống Hà thì gầy hơn nhiều. Hơn nữa đối phương mặc quần áo không vừa người, lại có nhiều mảnh vá, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể thổi bay vạt áo, cuốn ngã cả người xuống đất.

Ngay cả loại người thần kinh thô như Tống Thanh Thanh cũng phải vô thức nhíu mày.

Đây là con cái nhà ai vậy? Người làm cha mẹ nhà này rốt cuộc bị sao vậy? Đứa trẻ này nhìn qua còn chưa đến năm mươi cân, lại để nó gánh củi nhiều như vậy về nhà. Không cảm thấy thẹn với lòng sao?

Ê… Cái tên này… Nhưng sao cô lại có cảm giác có chút quen thuộc nhỉ?

Ngón tay nhỏ bóp lấy viên đại bạch thỏ trong tay, cô gái nhỏ lâm vào trầm tư.