Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 8: Ân nhân cứu mạng

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Sở Việt, thằng nhỏ này sao một lần gánh mà nhiều củi vậy? Không sợ ép chết bản thân sao? Đưa đây, chú giúp cháu gánh.” Tống Minh Hữu vừa thấy dáng vẻ gầy yếu của Sở Việt, lập tức ba chân bốn cẳng chạy lên phía trước đỡ gánh củi.

“Sao chú lại làm việc này? Đống củi này tự cháu gánh được, không cần chú giúp đâu ạ.” Sở Việt ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc lắc đầu nói. Mồ hôi trên trán lập tức chảy dọc xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lộ ra một nụ cười tươi tắn.

Rõ ràng nhiệt độ ban ngày rất thấp, nhưng trên mặt đối phương óng ánh mồ hôi, mái tóc ngắn ướt nhẹp dính sát vào trán.

“Có gì đâu mà phiền. Mấy ngày trước cháu đã cứu Thanh Thanh nhà chú, chú còn chưa kịp trả ơn cháu đâu.”

Bàn tay to của Tống Minh Hữu với lấy, mang tất cả củi gánh lên vai, nụ cười lộ rõ nói: “Vài ngày trước đó cháu cứu Thanh Thanh lúc chú không có ở nhà, sau đó mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm bệnh Thanh Thanh, vẫn chưa có dịp cảm ơn cháu đàng hoàng. Hôm nay đống củi này cứ để chú giúp cháu khiêng về nhà đi.”

“Chú ơi, không cần đâu ạ… Cháu tự gánh được rồi, chuyện lần trước chỉ là tiện tay giúp thôi, không cần tính đâu ạ.” Thiếu niên lắc đầu cười nói, ôn hòa hữu lễ: “Mà hai ngày trước cô nhà đã mang quà qua nhà cháu cảm ơn rồi. Đống củi này cứ để cháu gánh.”

Lúc trước khi Tống Thanh Thanh bị rơi xuống sông, sau khi được đưa lên bờ liền đưa về Tống gia.

Nhìn thấy Tống Thanh Thanh đang hôn mê, Tô Văn Nhã và hai anh em Tống Hà Tống Khê đều hoảng hồn, không nhớ đến việc đến Sở gia nói lời cảm ơn. Vẫn là hai ngày trước khi tình hình Tống Thanh Thanh tạm thời ổn định, Tống Minh Hữu mới kiếm vài món từ trên núi xuống cảm ơn Sở gia.

Đứa trẻ khiêm tốn luôn dễ dàng nhận hảo cảm từ mọi người, hơn nữa là đứa trẻ có ngũ quan tinh xảo, bộ dáng ôn hòa, Tống Thanh Thanh vừa nhìn thấy liền cong cong khóe miệng. Căn bản cô không nhìn thấy người cứu mình là ai, nhưng nhờ câu nói của Tống Minh Hữu, cô cũng biết được rõ ràng.

Thế là, thái độ Tống Thanh Thanh với cậu thiếu niên tuấn dật trước mắt lại thêm thân cận hai phần.

“Loại chuyện nhỏ nhặt này đừng khách sáo với nhà cô.” Tô Văn Nhã tiến lên hai bước, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Cháu mà không để chú nhà cô giúp chuyện này, không khéo đêm nay chú ấy còn mất ngủ đấy. Nếu lúc đó cháu không nhảy xuống cứu Thanh Thanh, không biết bây giờ cô sẽ như thế nào nữa. Vợ chồng cô rất cảm kích hành động của cháu.”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Tống Minh Hữu cười ha hả gật đầu nói.

“Không có gì đâu ạ, lúc trước nếu không có cháu, em gái Thanh Thanh cũng sẽ không có việc gì đâu.” Thiếu niên lắc đầu, không chịu nhận công, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ngại ngùng.

Tô Văn Nhã nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của cậu bé, ưa thích không thôi, cất giọng khuyên giải: “Đứa nhỏ này, ra sao thì cũng phải biết yêu quý thân thể mình. Coi như sau này cháu tự gánh củi về, nhưng cũng phải chia thành hai, ba lượt gánh chứ. Lỡ như thân thể có chuyện gì, lúc đó thì phải làm sao? Cháu gầy như vậy, sao có sức gánh nhiều củi như vậy được?”

“Không phải, cô chú đừng hiểu lầm, đây đều là cháu muốn gánh nhiều như vậy…” Lúc này, thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy, đáy mắt mang theo vài phần vội vàng, như sợ hai vợ chồng Tống Minh Hữu và Tô Văn Nhã sẽ hiểu lầm.

“Ừa, trước đó là chú hiểu lầm… Nhưng đống củi này vẫn để chú gánh giúp cho.” Tống Minh Hữu lắc đầu cười, không cho Sở Việt có cơ hội từ chối, khiêng đống củi gần trăm cân đi về phía Sở gia.

Nhìn thấy chú Tống đã đi xa, quay đầu lại thấy nụ cười của cô Tống, thiếu niên há to miệng muốn nói gì đó, cuối cùng nuốt xuống những lời định nói, chỉ nói cảm ơn.

“Đứa nhỏ này, cảm ơn gì mà cảm ơn. Là nhà chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng.” Tô Văn Nhã đẩy nhẹ con gái mình đến, giới thiệu: “Đây, Thanh Thanh, đây là anh Sở Việt, lúc trước đã cứu con từ dưới sông lên đấy, con phải cảm tạ thật tốt anh ấy.”

“Cảm ơn anh Sở Việt.” Tống Thanh Thanh không chút do dự hướng về phía cậu thiếu niên ngọt ngào nói. Thấy ân nhân cứu mạng đối diện mình gầy yếu như vậy, Tống Thanh Thanh móc từ túi áo lấy ra viên kẹo sữa đại bạch thỏ cuối cùng, nhét vào tay Sở Việt: “Anh ơi anh ăn đi!”

Trên khuôn mặt trắng hồng của cô gái nhỏ lộ ra nụ cười ngây ngô. Ngón tay nhỏ xẹt qua lòng bàn tay cậu, như có cọng lông vũ phất qua tim trĩu nặng, làm cả người vô cùng thoải mái dễ chịu, ngay cả khi đầu óc cậu hơi choáng váng cũng có phần tỉnh tảo trở lại.

Một lúc sau, Sở Việt mím mím môi, muốn từ chối, cuối cùng đến miệng lại biến thành câu: “Cảm ơn kẹo của em, anh rất thích.”

… …

Sở gia và Tống gia không cùng hướng với nhau, mới đi được một đoạn đường không xa, hai bên liền tách ra, mà Tống Minh Hữu thì khiêng gánh củi cùng cậu thiếu niên kia đi về hướng khác.

“Mẹ, vì sao anh Sở Việt gầy quá vậy?” Bước từng bước nhỏ đi bên cạnh mẹ, vừa nhìn thấy cha và Sở Việt rời đi, Tống Thanh Thanh lập tức nháy nháy mắt tò mò dò hỏi.

Xuyên qua niên đại này cũng đã được mấy ngày, Tống Thanh Thanh đã gặp không ít người bị suy dinh dưỡng, nhưng người gầy như Sở Việt là chưa từng, cho dù là nhà nghèo khổ như Tống gia, trên mặt hai anh em Tống Hà Tống Khê nhiều ít cũng có chút thịt.

Nếu không phải vì tướng mạo Sở Việt tuấn lãng, mặt mày sáng sủa, chỉ sợ bộ dáng người này được xem thành que củi khô rồi.

Chẳng lẽ Sở gia không còn có ai khỏe mạnh cường tráng?

Tống Thanh Thanh chớp chớp mắt, suy nghĩ đăm chiêu.

Tô Văn Nhã đưa tay lên sờ đầu xù nhỏ của Tống Thanh Thanh, thở dài, cũng không định nói nhiều: “Anh Sở Việt là người khổ, có số mệnh không tốt. Cho nên dáng dấp mới gầy như vậy…”

Số mệnh không tốt?

Tống Thanh Thanh nhíu mày, không nhịn được suy nghĩ nghĩa của từ này. Có thể bởi vì là thành phần không tốt nên bị người khác ức hϊếp, nhưng không thể nào một người phụ nữ bị đối xử bất công như mẹ cô có thể nói ra mấy chữ ‘số mệnh không tốt’ này, hiển nhiên trạng thái cậu ta so với mẹ cô còn khổ hơn gấp nhiều lần.

Chẳng lẽ do cha mẹ cậu ta đều đã mất? Hay là thành phần không tốt? Hoặc nhà có bà ngoại lớn tuổi cần chăm sóc? Bằng không một đứa trẻ như cậu ta, cần gì một đống củi nhiều như vậy mang về nhà đốt?

Càng nghĩ chân mày cô càng nhíu lại, Tống Thanh Thanh tưởng tượng hết tất cả tình huống có thể xảy ra với người thân Sở Việt.

“Em gái, có chuyện gì mà em nhăn mày lại vậy? Tuổi còn nhỏ mà cứ như ông cụ non ấy.”

Thời điểm chú ý đến em gái, nhìn thấy dáng vẻ em ấy như ông cụ non, lông mày nhíu chặt, mặt mũi đầy trầm tư, Tống Khê lập tức duỗi tay xoa xoa đuôi lông mày của cô, vỗ vỗ vài cái vào ngực: “Em muốn biết về nhà Sở Việt, cứ hỏi anh này, anh biết rất rõ.”

Vốn không muốn cho con gái biết nhiều về gia đình người khác, nhưng thấy bộ dáng của hai anh em như vậy, Tô Văn Nhã tràn đầy bất đắc dĩ, sờ sờ đầu con gái, mặt cưng chiều nói: “Được rồi, nếu con gái đã muốn biết, vậy mẹ sẽ nói cho con nghe.”
« Chương TrướcChương Tiếp »