Chương 9: Thì ra là xuyên sách

Tô Văn Nhã cuối cùng cũng nói chuyện Sở gia cho Tống Thanh Thanh nghe, nhưng so với sự tưởng tượng của cô thì bi thảm hơn nhiều. Dù cô biết đây là do định kiến thời đại, nhưng cũng khiến cho người nghe cảm thấy thổn thức.

Cha của Sở Việt là Nghĩa Huy làm quân nhân, năm đó dũng mãnh thiện chiến, vô cùng nhạy bén nên trong bộ đội được thăng tiến rất nhanh. Sau đó nhờ cứu được Lão thủ trưởng nên được sự khen thưởng của ông, cuối cùng cưới con gái duy nhất của ông ấy.

Trong làng thời điểm này, nhà lão Sở vô cùng nổi tiếng.

Nhìn qua hết thảy tốt đẹp mười phần.

Nhưng đâu ai ngờ được, hai vợ chồng Sở gia kết hôn chưa được mấy năm, Sở Nghĩa Huy đã hi sinh trên chiến trường, Sở Việt chưa được sinh đã trở thành con liệt sĩ.

Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thôi thì được mang danh trẻ mồ côi con liệt sĩ, lại có thêm Lão thủ trưởng chăm lo, hai mẹ con Sở Việt theo lí mà nói không cần lo ăn mặc.

Nhưng vận mệnh có chừa một ai, không đợi Sở Việt lên sáu, Lão thủ trưởng cũng vì ít chuyện, bị bắt vào nông trường cải tạo. Bởi vì chuyện này nên mẹ Sở Việt nhất thời không chấp nhận được, trực tiếp tự sát.

Lúc ấy chỉ còn mỗi Sở Việt hơn năm tuổi, được người trong bộ đội đưa về thôn Tống gia, giao cho ông bà ngoại Sở.

Ông lão Sở sinh tổng cộng được hai đứa con trai, Sở Nghĩa Huy là con cả, từ nhỏ đã tham gia quân đội, là người có tiền đồ nhất họ Sở.

Con trai thứ Sở Nghĩa Binh ở lại trong thôn cùng ông lão Sở, lấy vợ sinh con. Tuy không đặc biệt ưu tú, nhưng cũng không phải người xấu, chỉ là tính cách mềm yếu, xưa nay không quản được việc Sở gia.

Có thể nói vợ Sở Nghĩa Binh là người vợ lợi hại, không chỉ cầm tiền trợ cấp liệt sĩ của Sở Nghĩa Huy, hơn nữa còn bơm đểu vào tai hai người còn lại, rằng Sở Việt khắc chết bố mẹ mình, trước kia Sở Nghĩa Huy và vợ đều do cậu hại chết.

Những năm nay Sở Việt sống tại Sở gia khổ sở, không chỉ mỗi ngày đều ngủ trong kho củi, còn bị ép làm như trâu ăn như gà, cả người bị cả Sở gia ép làm như nô ɭệ. Không những vậy, cậu khi tám tuổi đã cùng các người lớn khác trong làng làm việc kiếm công điểm, mỗi ngày còn phải hầu hạ một nhà Sở gia nấu nướng giặt giũ.

Toàn bộ người trong thôn đều cảm thán đứa nhỏ Sở Việt này quá đáng thương.

“Haiz, anh trai Sở Việt cũng là người đáng thương, những năm này sống ở Sở gia cũng không dễ dàng gì…”

Tô Văn Nhã sờ đầu Tống Thanh Thanh, thở dài: “Qua một thời gian ngắn nữa, khi thời tiết ấm lên, cha con làm ăn trên núi trở về, con lấy chút đồ cho cậu ta. Ít nhiều cũng tốt hơn chút.”

Haiz, đứa nhỏ Sở Việt này, mặc dù sống khổ cực ở Sở gia, mỗi ngày đều bận rộn, nhưng lại có tấm lòng còn sáng hơn vàng. Những năm này chẳng ai chất vấn thái độ của Sở gia đối với cậu, nhưng khi nhìn thấy cách ứng xử của cậu bé, cùng với việc không màng nước sông rét lạnh mà nhảy xuống cứu người liền biết đây là cậu bé ngoan.

Chính vì quá lương thiện mới bị thiệt thòi.

Nhà bọn họ sau này sẽ giúp đỡ cậu ta nhiều, đáy lòng Tô Văn Nhã cảm thán, đồng thời dặn hai đứa con trai mình: “Về sau nếu gặp được trong thôn, nếu có thể hỗ trợ, Tiểu Hà và Tiểu Khê nhớ giúp đỡ Sở Việt nhiều nha.”

“Vâng mẹ, chúng con biết rồi.” Hai anh em Tống Hà Tống Khê gật đầu liên tục đồng thanh nói.

Ầm ầm! -----

Vừa nghe Tô Văn Nhã nói, Tống Thanh Thanh không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy như có tiếng sét đột nhiên nện lên đầu cô, khiến cho thế giới quan mấy ngày nay cô tạo dựng bị đập cho vỡ nát.

Thôn Tống gia! Nhà Tống trọng nam khinh nữ! Em họ chết đuối! Đóa hoa trắng kiên cường Tống Hạ! Trùm phản diện hắc hóa Sở Việt!

Thảo nào trước kia khi nghe tên mấy người Tống gia có chút quen thuộc.

Bây giờ nghĩ đến, đâu phải cô xuyên về niên đại bảy mươi. Rõ ràng đây là xuyên vào một nhân vật phụ trong tiểu thuyết mà.

Tên tuổi nhân vật quen thuộc, thiết lập nhân vật quen thuộc, sao lúc ấy trong bệnh viện mình lại không nghĩ ra?

Hận không thể vỗ trán mấy cái, Tống Thanh Thanh cố gắng nhớ lại kịch bản tiểu thuyết đời trước từng đọc qua.

Trước khi xuyên qua, Tống Thanh Thanh cũng là người mê tiểu thuyết, mỗi ngày việc làm thú vị nhất là nhàn rỗi đọc truyện.

Xuyên qua dị giới khi trời tối, Tống Thanh Thanh vừa vặn đọc xong cuốn tiểu thuyêt , là truyện niên đại về nữ phụ pháo hôi phản công. Thật sự không thể trách cô tại sao lại có ấn tượng khắc sâu như vậy, sau khi xuyên qua nhiều năm như vậy cũng chưa quên nó, bởi vì dù sao sau khi ai đó chết cũng đều thường xuyên nhớ lại sự việc xảy ra trước khi chết.

Quyển sách này là một trong những thứ đó!

Chị họ của cỗ thân thể này là con thứ hai của nhị phòng Tống gia----nguyên bản trong sách là nữ chính. Sở Việt khi bé là củ cải trắng nhỏ đáng thương, còn khi lớn lên lại là nam phụ ôn nhu trung khuyển. Chỉ vì nữ chính không yêu cậu mà trực tiếp hắc hóa thành trùm phản diện.

Trong tiểu thuyết, trùm phản diện Sở Việt trời sinh có đôi môi cười, tâm địa lương thiện, làm người chính trực, sau khi vào bộ đội còn trở thành anh em thân thiết với nam chính. Nếu không phải cuối cùng vì quá yêu thích nữ chính, quay đầu đâm một nhát sau lưng nam chính, anh ta được xem là người ôn nhu lương thiện lại thông minh nhất tiểu thuyết.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn không nỡ để Tống Hạ đau lòng, anh ta lấy thân mình ngăn cản đạn thay cho nam chính trên chiến trường.

Về phần nguyên chủ Tống Thanh Thanh, là nhân vật được sơ lược ở phần đầu, vẻn vẹn chỉ là pháo hôi đỡ đạn thay nữ chính.

Cuối cùng, nam chính trở thành thủ trưởng, Tống Hạ thành vợ thủ trưởng, cả đời sống hạnh phúc, nổi tiếng một thời.

Bất quá, đây tất cả đều là tiểu thuyết trước khi nữ phụ trùng sinh.

Dù sao đây cũng là một cuốn truyện niên đại nữ phụ pháo hôi phản công, nữ chính nguyên bản không có kết cục tốt như vậy, sau khi sống lại nữ phụ nắm được kịch bản nữ chính của quyển sách.

Sau khi sống lại nữ phụ không chỉ cướp đi nhân vật nam chính thủ trưởng, hơn nữa còn lên kinh đô học đại học, khởi nghiệp ở biển, trở thành nữ nhân giàu nhất thế giới. Còn nữ chính nguyên bản Tống Hạ bị nữ phụ tính toán gả cho một nhà trong thôn không có tiền đồ gì, lão chồng còn thích tương tác vật lí không cho vợ ăn uống, cô cả đời sống trong đau khổ.

Tống Thanh Thanh sờ cằm, biểu cảm một lời khó nói hết.

Làm người nhà của nữ chính nguyên bản Tống Hạ, quen biết với nhân vật phản diện hắc hóa Sở Việt, mặc dù cô không nhớ rõ nhiều điều cụ thể của kịch bản, nhưng đều không có kết cục tốt. Nhất là Sở Việt, dù không yêu mến nữ phụ sau khi sống lại, nhưng vẫn như cũ thích nữ chính nguyên bản. Cuối cùng vì Tống Hạ mà báo thù, ly gián nam chính và nữ phụ, vẫn không thể thoát khỏi viên đạn kia.

Bất quá lần này lại là đạn của nam chính trực tiếp bắn ra.

Kết cục là, một phát súng nổ, đầu óc nứt thê thảm, còn thuận tiện cho tình cảm nam chính nữ phụ hai người lần nữa sâu ấm.

Nghĩ thế nào cũng đều là bi kịch kép.

Duỗi ngón tay nhỏ yên lặng gãi gãi gương mặt mình, Tống Thanh Thanh thở một hơi dài.

Được rồi…

Thật ra sự việc nữ chính hay nữ phụ trùng sinh cô không muốn quan tâm. Nhưng nếu có thể cứu được trùm phản diện hắc hóa Sở Việt… cô sẽ tìm cơ hội giúp đối phương, phòng ngừa cậu ta một lần nữa rơi vào nguy cơ chết sớm.

Dù sao…

Lần vừa tiếp xúc khi nãy, xem ra Sở Việt này đúng thật giống trong tiểu thuyết, là người tuấn tú lương thiện, ngay cả việc nói xấu người nhà cũng không nguyện ý.

Trong tiểu thuyết, Tống Hạ có thể nói ra việc Tống Thanh Thanh chết đuối, bởi vì lúc ấy Tống Hạ đã nhìn thấy người đẩy Tống Thanh Thanh xuống sông chính là đứa con trai bảy tuổi Tống Đường của lão Tứ Tống Minh Hảo.

Tống Thanh Thanh vuốt vuốt mi tâm, sắc mặt có chút kinh ngạc.

Dù trong tiểu thuyết tác giả có giải thích, lúc đó Tống Hạ không nhảy xuống sông cứu người, không có hô hoán người lớn tới, là bởi vì cô ta đã nhìn thấy Sở Việt nhảy xuống sông cứu được người.

Thế nhưng Tống Thanh Thanh vẫn không có cách nào tiếp nhận chuyện Tống Hạ từ đó đến giờ cũng không nói ra những điều cô ấy chứng kiến.

Nếu như không phải bởi vì từ đầu đến cuối Tống Hạ không nhắc tới chuyện này, nếu Sở Việt không nhìn thấy rồi cứu người chậm một bước, hai vợ chồng Tô Văn Nhã cũng không biết con gái nhà mình bị chính cháu trai bảo bối của bà lão Tống Tống Đường đẩy xuống sông.

Lúc trước khi đến bệnh viện, Tô Văn Nhã sẽ không nuốt giận vào bụng, để cô ở nhà tận ba ngày.

Dù là trong tiểu thuyết nguyên bản, Tống Hạ nói chuyện này ra sau khi Tống Thanh Thanh chết, cũng đều là vì tìm trợ lực cho việc tranh gia sản, để Tam phòng giúp đỡ cô ta. Đương nhiên cũng có hổ thẹn, thế nhưng chuyện đó có liên quan gì đến cô ta đâu? Người chết cuối cùng vẫn chết.

Tống Thanh Thanh trễ quai hàm, lần này nếu cô không xuyên vào, cỗ thân thể này của nguyên chủ chỉ sợ cũng giống đời trước, chưa kịp đến bệnh viện chữa trị đã chết dọc đường.

“Ơ! Nhà chúng ta có đứa nhỏ thiên tài trở về nè. Thế nào? Lên huyện thành chơi vui không? Cả một nhà đều không đi làm, mỗi ngày đều nghĩ đến việc xin nghỉ phép ở huyện thành ăn chơi… Cũng không lo nghĩ liệu căn nhà này có còn đủ lương thực để ăn không nữa.”

Mẹ con Tống Thanh Thanh bốn người vẫn chưa kịp tới nhà đã nghe một trận quái gở bén ngọn hướng về phía họ đứng.

Ở trong nhà Tống gia, Đỗ Xuân Hương đứng tựa ván cửa, một bên phun vỏ hạt dưa, một bên trợn trắng mắt khıêυ khí©h châm chọc.