Chương 22: Vợ chồng vào núi truy tìm kho báu

Sáng hôm sau, hai vợ chồng sau khi ăn sáng xong liền nói với ba Tiêu và mẹ Tiêu muốn lên núi đi dạo một chút.

Hai vợ chồng già cũng không quan tâm rằng trời lạnh như vậy hai vợ chồng này lại muốn đi lên núi làm gì, sau đó cũng chỉ dặn dò thêm đôi ba câu là đi đường cẩn thận nhớ mặc ấm hơn một chút, hiện tại trên núi xung quanh cũng toàn là băng tuyết, cũng sợ bọn họ gặp phải sói hoặc lợn rừng, vì vậy để đảm bảo an toàn nên là mang theo súng săn trong nhà đi, dù sao Tiêu Chiến cũng có ý định mang theo súng săn, tuy rằng không phải vào sâu bên trong núi, nhưng còn có vợ đi cùng anh cũng cần phải bảo vệ vợ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trời lạnh như này cũng không có bao nhiêu người muốn đi ra ngoài hay buôn bán, vì vậy đồ dùng sinh hoạt cũng rất khan hiếm, rất nhiều nhà cũng không có áo bông, cũng giống như một số nhà cũng chỉ có một bộ áo ấm, khi nào có ai ra ngoài thì mới mang, quả thực là quá đỗi gian khổ.

Mẹ Tiêu lúc trước nghe nói có người đi núi gặp sói, bị thương may mắn lắm mới trốn thoát được nên cũng còn giữ được cái mạng nhỏ, huống hồ gì mùa đông này mấy con sói không có đồ ăn còn có thể xuống núi đi kiếm ăn, tuy lòng rất lo lắng, nhưng bà biết là có khuyên cũng không được, nên cũng chỉ có thể đồng ý trong lo lắng.

Hai vợ chồng mặc thật dày mang theo súng săn cùng ấm nước liền bắt đầu khởi hành……

Mẹ Tiêu nhìn ba đứa cháu nhỏ ở nhà trong lòng luôn lo lắng không yên...

Ba Tiêu nhìn thấy mẹ Tiêu lo lắng bất an như vậy liền an ủi nói: "Được rồi, đừng lo lắng, bà còn không tin con trai mình sao? Nó từ nhỏ đã luyện quân thể quyền với ông nội, hơn nữa khí lực của con trai chúng ta từ nhỏ so với người bình thường vốn đã lớn hơn, lúc nó mười ba tuổi chẳng phải còn tự mình vào núi bắt được một con heo rừng sao! Huống hồ nó đi bộ đội nhiều năm như vậy, bản lĩnh vốn là đã trở nên lợi hại hơn rất nhiều, nó còn dám mang vợ đi cùng, nên nó cũng đã nắm chắc là sẽ an toàn, toàn thân trở về, nó vốn là xem con dâu như bảo bối trong lòng, liệu nó còn dám để vợ bị thương sao?”

Mẹ Tiêu ngồi ngẫm lại cũng thấy đúng, ông của Tiêu Chiến ngày trước cũng tham gia phục vụ quân ngũ, còn đánh tham gia đánh Nhật Bản, chỉ là sau này do về gia nên cơ thể không còn được như trước, ông qua đời năm Tiêu Chiến 12 tuổi, sau đó Tiêu Chiến tự mình lên núi, sau đó còn bắt được một con heo rừng lớn giúp cho cả thôn có thịt lợn ăn, mọi người còn khen rằng đứa nhỏ này lợi hại, quả thực là có khí chất của ông nội của nó năm đó...

Mẹ Tiêu cứ như vậy dưới sự an ủi của ba Tiêu mang sự lo lắng trong lòng bỏ sang một bên, vô lo vô nghĩ mà lo chăm sóc cho mấy đứa cháu...

Hai vợ chồng Tiêu Chiến chậm rãi đi về phía sau núi, Lưu Li lần đầu nhìn thấy nhiều tuyết đến như vậy nên quả thực trong lòng cô cũng phấn khích lên rất nhiều

Tiêu Chiến nhìn thấy vợ tâm tình tốt đến như vậy, không biết xấu hổ còn đả kích tâm tình của cô, đây chính là điều mà vợ anh đã chờ mong từ tối hôm qua, trong lòng cô nôn nao đến mức đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, buổi sáng thức dậy còn rất nôn nóng đi, hiện tại mới chỉ như vậy mà đã hưng phấn đến thế.

Sau khi đi được khoảng một giờ, Lưu Li có thể lực vốn không quá tốt nên bây giờ cơ thể cũng đã bắt đầu thấm mệt. Lúc đầu lên núi vẫn có đường. Rất nhiều người mùa đông lên núi nhặt củi, nhiều người đi nên từ đó những dấu chân chồng lên nhau từ đó liền tạo ra một con đường, lúc đi lên ngoại trừ có chút trơn trượt còn lại cũng không có điều gì đáng lo ngại...

Từ từ đi sâu vào bên trong những dấu chân cũng biến mất dần từ đó con đường ban đầu cũng bị tuyết che lấp đi. Lưu Li nhìn tuyết dày đến ngang đầu gối bản thân, trong lòng ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt. Tiêu Chiến nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của vợ liền cảm thấy thực đáng yêu...

Vì thế Tiêu Chiến liền lấy xẻng xúc tuyết dạt lớp tuyết dày ra hai bên, lặng lẽ đi phía trước để mở đường cho vợ.

“Wow, ông xã, anh quả thực là người có tầm nhìn xa trông rộng, yêu anh quá đi mất." Nói xong còn quay sang hôn lên mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy vợ khen bản thân còn không ngại tỏ tình nữa trong lòng liền lập tức vui vẻ lên không ít, nghe xong thoáng cái lỗ tai anh cũng đỏ lên, cũng chẳng thể phân biệt là do rung động hay là do xấu hổ...

Cứ như vậy hai người sau khi trải qua một tiếng đi dưới trời tuyết rơi, cuối cùng cũng đã đến vị trí chấm đỏ hiển thị trên bản đồ.

Sau khi hai người tiến vào bên trong hang động nhỏ bên trong núi cũng bắt đầu tìm kiếm chung quanh, trong hang động này cũng rất khô ráo, ngoài ra còn có thể nhìn thấy củi đã qua sử dụng do người đến trước ghé vào trong đây trú mưa, vách tường bốn phía cũng bóng loáng, bên trong hang động thực chất cũng chỉ có một tảng đá, đi xung quanh nhìn ngang nhìn dọc một lúc rồi đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Lưu Li đi tới ngồi xuống, ánh mắt còn nhìn xung quanh. Tiêu Chiến cũng gõ vách tường xung quanh.

"Nghe thanh âm của vách tường, chắc hẳn là đều là tường đá, cũng không có gì quá đặc biệt." Tiêu Chiến vừa gõ tường vừa nói.

"Không có ở trên vách tường vậy thì chỉ có thể là ở dưới đất mà thôi."

Nói xong, vừa đi tay thì chống trên tảng đá vừa dậm chân vừa nhìn, lại không cẩn thận xẹt tay qua tảng đá liền bị cắt một đường nhỏ vì đau quá nên liền hô lên một cái...

Tiêu Chiến vội vàng chạy tới kiểm tra, trên ngón tay vợ đã bị rạch một vết, trên đó còn có máu chảy ra.

Nhìn tay vợ chảy máu, Tiêu Chiến đau lòng liền giúp vợ thổi lên.

Lưu Li buồn cười đánh anh một cái: "Anh cho rằng em là con nít hay sao hả, thật là ấu trĩ." Nói xong còn hờn dỗi trừng mắt nhìn Tiêu Chiến một cái.

Điều này khiến mắt Tiêu Chiến như nổi thêm mấy ngôi sao liền muốn ôm lấy vợ.

Lưu Ly ghét bỏ đẩy anh một cái: "Anh ôm xong chưa! Anh có thấy các rãnh trên tảng đá này trông giống như một sợi dây chuyền ruby?”

Tiêu Chiến nghe vợ nói cũng nghiêm túc nhìn.

Màu đỏ trong rãnh đá vô cùng tươi, nhìn hình dạng giống như một sợi dây chuyền, hai vợ chồng lấy sợi dây chuyền ra định thử một chút.

Không ngờ phép màu lại xảy ra.

Khi sợi dây chuyền được đặt lên, tảng đá lại chuyển động, liền mở ra một bậc thang xuống phía dưới.

Hai người nhìn nhau một cái, Tiêu Chiến nhìn vợ nóng lòng muốn đi xuống liền đề nghị: “Anh đi xuống dưới đó, em đứng nhìn ở trên đó?” Thấy vợ không nói lời nào nhìn mình. Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn thỏa hiệp.

Lưu Li lấy ra hai cái đèn pin cường quang, tự mình treo trên đỉnh đầu trước, sau đó lại giúp Tiêu Chiến mang lên. Tiêu Chiến dùng một chút cỏ khô trong sơn động làm một cái đuốc đi phía trước. Hai người sau khi mở cửa động không vội vàng đi vào, đợi hơn mười phút rồi mới đi xuống bậc thang.

Lúc này bọn họ cũng không lo lắng sẽ có ai tới, dù sao trời âm ba mươi mấy độ chảng có ai đến nơi đây đâu!