Chương 6

Lý Đại Thắng nghe thế liền ngó nghiêng, thay đổi tư thế.

Ngọc Tú Lan nghe vậy rất không vui.

Xem? Xem cái gì? Cũng không phải là đang hát tuồng.

Hơn nữa đi xem mắt chính là đi xem mắt, chưa kết hôn còn độc thân khẳng định cần tránh hiềm nghi, lỡ như xảy ra chút hiểu lầm nào, còn không phải lại xuất hiện mâu thuẫn sao?

Hơn nữa, bà Lý cũng không hề dễ nói chuyện, con trai bà ta cũng không thành thật chút nào.

Bà Ngũ hiểu tính Ngọc Tú Lan, cất lời phá vỡ bầu không khi gượng gạo này: “Vội vã làm cái gì? Đại Thắng, Tiểu Miên nếu hợp ý nhau, sau này chẳng phải là thân thích sao? Hôm nay vậy được rồi.”

Lời bà mối đã định, kế toán Lý lườm bà vợ của mình, gõ gõ điếu thuốc, “Thím Ngũ nói đúng, bà vội cái gì.”

Mẹ Lý Đại Thắng nghe lời chồng, nhanh chóng đỡ lời: “Tôi chỉ là thích con gái, nghe nói đứa thứ hai nhà em rất xuất sắc, còn đang hâm mộ đây, nếu như sau này thành thân thích, chúng ta thành một nhà, như vậy tôi không cần phải hâm mộ người ta rồi.”

Bà Ngũ làm mai đã nhiều năm, từ lúc Ngọc Tú Lan trở thành Chủ tịch hội Phụ nữ của thôn, ngày ngày giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng con dâu của các nhà khác, làm sao mà không nhìn ra được sự khó chịu của Ngọc Tú Lan.

Hai người họ đối với việc xem mắt lần này cũng chẳng còn nhiệt tình như trước, nhưng cũng còn giữ mặt mũi cho đối phương, dù sao cũng cùng thôn cùng xã, sau này còn phải nhìn mặt nhau.

Bà Ngũ quay người về phía Ngọc Tú Lan, “Tú Lan, gọi Tiểu Miên ra nói chuyện với Đại Thắng đi.”

Ngọc Tú Lan kêu Triệu Miên: “Tiểu Miên, tiếp khách cho đàng hoàng đấy.”

Triệu Miên cũng không ngốc, nhắc đến cô, cô cũng không ngại, nhưng hôm nay còn nhắc đến em gái cô, cũng quá không biết điều rồi.

Nhưng hình tượng của cô vốn rất dịu dàng, bởi thế mọi người đều không nhận ra.

Song Triệu Kha vẫn đang nghe động tĩnh của nhà chính, nghĩ nghĩ tại sao chị cả vẫn chưa dẫn Lý Đại Thắng đến phòng bếp, chỉ có thể dựa vào tường, trốn sau khung cửa sổ nghe ngóng.

Ai mà biết, cửa sổ phía trước còn chưa đóng, khi cô đi đến đóng cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy hai người họ đứng đối diện.

Hai chị em nhìn nhau, Triệu Kha: “......” Nên nói là thần giao cách cảm, hay chỉ là trùng hợp?

Trong mấy giây đó, hai người họ không nói lên lời, Lý Đại Thắng nhìn thấy Triệu Kha, ánh mắt hắn chứa đầy sự dò xét.

Cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà dáng cao quá, không phù hợp với thẩm mỹ của hắn như chị cô, nhưng có công việc ổn định, có thể cộng thêm điểm.

Lý Đại Thắng nở một nụ cười giả tạo, sờ sờ tóc, chủ động lên tiếng: “Đây là em gái thứ hai của nhà họ Triệu hả? Tên anh là Lý Đại Thành.”

Ai là em gái hắn chứ?

Triệu Kha cạn lời, nhất là khi thấy được sự dò xét trong ánh mắt hắn ta, cúi đầu.

Triệu Miên cũng không thích như vậy, khách khí mở miệng: “Lý Đại Thành, đừng có làm phiền em gái tôi nghỉ ngơi, chúng ta đi qua bên này đi.”

Lý Đại Thành ngược lại không nhúc nhích, mìm cười với Triệu Kha: “Nếu đã gặp mặt, coi như chỗ quen biết, anh mời em ăn cơm ở nhà hàng Quốc doanh.”

Trên mặt Triệu Miên không còn một chút ý cười nào.

Triệu Kha cười như không cười.

Lý Đại Thành tự tin giơ tay mời: “Ngồi với bọn anh đi?”

Triệu Kha không trả lời, cố ý lùi lại một bước, ánh mắt rơi vào tay hắn.

Lý Đại Thành mỉm cười chân thành: “Sao, em vẫn còn ngại ngùng à, haha...”

Ánh mắt Triệu Kha di chuyển từ cánh tay hắn, lên đến mặt hắn, lông mày càng nhíu càng chặt.

Ngón tay Lý Đại Phong cử động, rút lại mà không chút xấu hổ, lại giơ tay lên vuốt vuốt tóc một cách mất tự nhiên.

Mỗi một cử động của hắn đều làm Triệu Kha cảm thấy chán ghét, ánh mắt quét qua quét lại hai lần trên người hắn, sự chán ghét được biểu hiện rõ trên mặt, còn thở dài một hơi.

Đôi khi im lặng còn sỉ nhục người khác hơn cả chửi mắng.

Cô không nói lời nào, điều này làm Lý Đại Thành cảm thấy nhục nhã, đôi mắt đỏ ngầu, hô hấp trở nên nặng nề.

Hắn đang rất tức giận...

Triệu Kha thầm chê bai trong lòng, nhưng lại tỏ ra sợ hãi, hai tay nắm chặt khung cửa sổ, xích lại gần chị cả, run rây nói: “Chị, anh ấy làm sao lại tức giận rồi? Em sợ quá...”

Triệu Miên dùng thân mình chắn trước mặt em gái, bảo vệ em, “Lý đại ca, em của em vẫn còn nhỏ, anh đừng có so đo với nó.”

Cái con nhỏ này vẫn còn nhỏ?

Lý Đại Thành nghiến răng nghiến lợi tiến lên, muốn hỏi cô có mù không.

Một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên chen vào, dùng tay trái giữ lấy vai Triệu Miên kéo ra sau lưng.

“Chị, có chuyện gì vậy?”

Triệu Phong nhìn thấy vẻ mặt Triệu Miên nghiêm túc, ánh mắt hoài nghi dừng trên người Lý Đại Thắng.

Cậu năm nay mới mười bảy tuổi, khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng những cơ bắp hiện ra dưới lớp áo cho thấy cậu có thể biến thành một con sói hung dữ bất cứ lúc nào.

Lý Đại Thành lập tức chết lặng, sắc mặt thay đổi hai lần, hào phóng nói: “Đều là việc nhỏ, anh không có so đo.”

Triệu Miên từ sau lưng em trai bước ra, nói với anh ta: “Trưởng bối vẫn đang đợi, vào bên trong đi.”

Vẫn là cái vẻ dịu dàng nhẹ nhàng ấy.

Ánh mắt Lý Đại Thắng bất đắc dĩ dừng lại trên mặt Triệu Miên, cô cho hắn bậc thang bước xuống, liền cùng Triệu Miên vào lại nhà chính.

Triệu Phong nhìn chị hai, không hiểu chuyện gì đang sảy ra.

Triệu Kha nhìn bóng lưng của Lý Đại Thành, ánh mắt lạnh lẽo, nhớ tới em ấy biến thành người tàn tật trong quyển tiểu thuyết, vỗ vỗ cánh tay cường tráng của hắn, “Thằng nhóc này làm việc từ nhỏ, thân thể rất cường tráng.”

Triệu Phong vui vẻ gồng gồng bắp tay, thể hiện, “Thật ạ?”

“Tiếp tục cố gắng.”

Thời điểm Triệu Kha cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trong túi quần cậu lộ ra góc giấy, kéo ra, hỏi: “Đây là cái gì?”

Triệu Phong giật mình, chạy ra xa, lấy tay che túi, lúng túng nói: “Không, không có gì.”

Triệu Kha tâm trạng đang rất phức tạp, cũng không muốn quan tâm cậu đã làm cái gì, chỉ là cậu che giấu lại quá rõ ràng.”