Chương 8

Cả nhà bỗng chốc rơi vào im lặng, ngay cả Triệu Phong cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm chị cả.

Triệu Kha tiếp tục nói: “Nếu chỉ là giới thiệu, chị cả có tốt hơn nữa, người ta cũng chẳng bao giờ đánh giá cao, có khi còn cảm thấy chị cả đũa mốc mà chòi mâm son, nhưng nếu chị cả là công nhân, căn bản không cần mẹ lo lắng như vậy.”

Nghe ý kiến này, Triệu Miên là người đầu tiên không đồng ý, dứt khoát từ chối: “Tuyệt đối không được.”

Ngọc Tú Lan cũng tỉnh táo lại, phản đối: “Làm sao mà đổi được công việc của mày, nhà chúng ta cũng không thiên vị.”

Triệu Phong nghe thấy lại không đồng ý: “Con cảm thấy đúng là có chút thiên vị.”

“Ăn cơm của mày đi, không phải việc của mày.”

“Ồ.” Triệu Phong bĩu bĩu môi, lại cắm đầu ăn cơm.

“Con ăn no rồi.” Triệu Miên đứng dậy, để lại một câu nói, “Không cần nói nhiều, chị không đổi.”

Triệu Kha nhìn thân ảnh chị rời đi, đá vào chân của Triệu Phong.

Triệu Phong ngu người, nhìn rõ ánh mắt của chị hai, liền bỏ bát cơm trong tay, tìm chị cả.

Ngọc Tú Lan căng mặt, “Tại sao mày đột nhiên muốn đổi vậy.”

Triệu Kiến Quốc bình thản hỏi cô: “Con gái thứ hai, con nghĩ như nào, nói cha xem.”

Triệu Kha quyết định mình phải thuyết phục được bố mẹ trước, “Mẹ cũng nói rồi đó, nhà Lý Đại Thắng điều kiện tốt như vậy, chị cả tốt như thế, chẳng nhẽ cha mẹ nỡ để chị gả đi một cách tùy tiện sao?”

Triệu Kiến Quốc lắc đầu: “Đúng là không nỡ, nhưng nhà chúng ta cũng không thể hi sinh tương lai của con vì chị gái con được.”

“Không phải hi sinh.”

Nhà bọn họ, giải quyết việc lớn gì cũng cần phải thông qua sự đồng ý của Đồng chí Ngọc Tú Lan, cô kéo băng ghế ngồi lại gần mẹ, nghiêm túc thuyết phục bà, “Chị cả năm nay cũng 21 tuổi rồi, không thể trì hoãn được nữa, nhưng con năm nay mới có mười tám, qua 3-4 năm nữa cũng không tính lỡ thì, chỉ cần có cơ hội tham gia tuyển công nhân, con tin tưởng bản thân có thể lại thi đỗ, đã thi đỗ một lần thì chắc chắn có lần thứ hai.”

Vẻ mặt Ngọc Tú Lan hơi hơi buông lỏng, nhưng bà cũng đáp trả một cách sắc bén: “Nếu không có cơ hội thì sao? Mày có thể nhường cho chị, nhưng sau này cũng không thể đổi lại.”

Trên thực tế, Triệu Kha cũng chẳng thiết tha gì với công việc ở nhà máy, trước đây cô đến đó làm hoàn toàn là vì cải thiện chất lượng sống của cả nhà, nên mới phải tranh giành thi cử.

Nếu có thể nhường lại phần công việc này cho chị cả, có cơ hội lần thứ hai hay không cũng được, dù sao mục đích của cô chính là đợi đến lúc tổ chức lại kỳ thi đại học.

Khoảng thời gian này, tiếp tục làm việc ở công xưởng hay đổi công việc với chị cô về dạy học ở trường Tiểu học của Đội sản xuất, chỉ khác nhau mỗi tiền lương, nhưng làm giáo viên tiểu học thì lượng công việc sẽ ít hơn, phù hợp với cuộc sống thoải mái như mục tiêu cô đã đề ra.

Nhưng cô cũng không thể nói như chắc chắn Chính phủ sẽ đồng ý khôi phục lại kỳ thi Đại học, vì thế chỉ có thể khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn là sẽ có, xã Song Sơn không có, thì còn các xã khác, vài năm trước rất nhiều nông dân được triệu tập để tiến hành xây dựng nhà máy, chỉ có mỗi chúng ta là không biết.”

Ngọc Tú Lan và Triệu Kiến Quốc nhìn nhau, bọn họ đúng là không biết thông tin này.

Triệu Kha càng nói càng có lý: “Nếu chị cả có công việc ổn định ở trong nhà máy, sau này tìm được đối tượng tốt rồi, chúng ta như thêm một cơ hội, có thể mở rộng mối quan hệ, nghe ngóng được nhiều thông tin hơn, hơn nữa không phải mỗi con, mà cả em trai cũng có thêm cơ hội, phải không mẹ?”

Triệu Kha không có ý kiến, tiếp tục nhấn mạnh: “Con đợi được, nhưng chị cả không đợi được.”

Ngọc Tú Lan nhìn không nổi dáng vẻ đắc ý của cô, đột nhiên nói một câu: “Mày có biết chị mày trừ việc dạy học, còn phải làm việc nhà, những lúc đến vụ mùa còn phải xuống ruộng giúp đỡ không?”

Nghe được câu này, Triệu Kha tắt hẳn nụ cười.

“Chị cả chiều mày, mỗi lần mày về nhà chẳng cần phải làm gì cả, nếu mà mày về lại thôn, chắc chắn phải làm việc nhà.”

Cái đức tính này của cô, vẫn là mẹ hiểu rõ nhất.

Ngọc Tú Lan trợn trắng mắt, “Tao biết từ nhỏ mày đã học được dụ dỗ đám con nít làm việc cho mày, nhưng bây giờ chúng nó đã lớn hết rồi, đều đã biết xuống ruộng kiếm công điểm, mày lại còn có thể không biết xấu hổ nhờ chúng nó?”

Tại sao lại không biết xấu hổ?

Triệu Kha cũng không phải là bắt chúng nó làm không công, cô mang lại cho chúng nó giá trị tinh thần, làm chúng nó vui vẻ, đó không phải là tiền công ư?

Đồng chí Ngọc Tú Lan đúng là không hiểu tình nghĩa anh em của cô và đám con nít.

Ngọc Tú Lan không muốn nghe cô giảo biện, chốt lại: “Đây không phải là việc nhỏ, mày cứ thử trước xem có làm nổi việc nhà không đã, sau này đỡ phải hối hận.”

Triệu Kha chính là lười, trước nay chưa làm qua việc gì, chỉ có thể ngậm ngùi đáp ứng.

“Không được nhờ em mày, chị mày làm giúp mày.”

“Vâng.”

Trước mắt có việc cần làm, Triệu Kha dọn dẹp lại bát đũa trên bàn, mang đến phòng bếp rửa bát.

Lúc này Triệu Miên vẫn đang dọn phòng bếp, Triệu Phong giúp chị cả đổ nước.

Hai người họ nhìn thấy Triệu Kha bỏ bát xuống chậu, không nói năng gì tự mình xắn tay áo rửa bát, hai người họ rất kinh ngạc.

Cô từ nhỏ đã ghét rửa bát, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía Tây?

Triệu Miên đi qua, “Để chị rửa cho.”

Triệu Kha đẩy chị ra, “Chị cả hôm nay còn phải đến trường, nhanh chuẩn bị đi, em rửa được rồi.”

Triệu Miên không còn biện pháo nào khác, vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại.

Triệu Phong thân hình cao lớn đứng sau lưng Triệu Kha, cúi đầu, “Chị hai, hay để em rửa cho?”

Triệu Kha chính nghĩa nói, “Không cần.”

Cô rửa xong bát lại bắt đầu lau bóng đèn, Triệu Phong cũng nhanh chóng cầm chổi quét sàn, không nghĩ tới vậy mà cũng bị cô cướp mất.

Chị hai không cần cậu nữa rồi sao? Sau này cậu không có kẹo ăn rồi?!

Triệu Phong trừng to mắt, cảm thấy mất mát, chỉ có thể đứng ở đó.

Trước của phòng bếp, Ngọc Tú Lan đứng một lúc, sau đó liền xoay người đến Ủy ban.

Triệu Kha thấy bóng dáng bà biến mất, đang hừng hực quét dọn bỗng dưng lười biếng, “Chị phải giả vờ đối phó với mẹ hai ngày, buổi chiều có cần ra sau vườn không?”

Triệu Phong không hiểu cô đang làm gì, nhưng biết cô đang giả vờ, tâm trạng lập tức thoải mái, “Đi, vườn sau nhà còn cần xới đất.”

Triệu Kha dọn dẹp xong xuôi, vứt chổi vào góc, đến cạnh bếp cầm cái cuốc, đi ra sau vườn.

Triệu Phong đi theo sau lưng, bàn tay định duỗi ra, “Chị hai, để em cuốc cho? Dù sao bố mẹ cũng không có ở đây...”

Triệu Kha xua xua tay, “Không sao, có hai ngày chứ mấy.”

Triệu Phong hai tay trống không, ngượng ngùng đút vào túi quần, đi theo sau chị.

Trên đường,

“Trang Lan, đang nhìn cái gì thế?”

Ánh mắt Trang Lan rời khỏi bóng hình của Triệu Phong, giễu cợt, “Nhìn người em không biết xấu hổ đang hút máu chị gái mình, ghê tởm.”