Chương 30

Từ Đại Trụ cạn lời: "So cái gì không so, lại đi so con trai. Mau nấu cơm đi! Tôi và con đều đói cả rồi."

Vu Chiêu Đệ hừ lạnh một tiếng, soi gương đội tóc giả lên, sau đó mới đến phòng bếp nấu cơm.

Từ Phân Phân nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, cuối cùng nói với cha cô bé: "Sau này con muốn để tóc dài, những bạn cùng tuổi với con ai cũng có tóc dài."

Từ Đại Trụ xoa đầu con gái, quát với phòng bếp: "Sau này không được cắt tóc của Phân Phân."

Vu Chiêu Đệ trừng mắt liếc nhìn con gái, tức giận nói: "Đúng là sói mắt trắng, nuôi mày lớn như thế, đến cả mái tóc cũng không nỡ cho."

Từ Phân Phân cắn môi: "Bạn học toàn chê cười con đầu trọc."

Mắt cô bé đỏ lên, nước mắt chảy ra.

Vu Chiêu Đệ không đau lòng, còn mắng: "Không có tiền đồ, nói mấy câu cũng đâu thiếu mấy mấy cân thịt của mày."

"Ha ha ha ha..."

Ngoài cửa truyền đến một tràng cười, Vu Chiêu Đệ đen mặt đi mở cửa thì nhìn thấy một đám người đang túm tụm ở cửa nhà bà ta, không ngừng nhìn lên đầu bà ta.

"Nhìn cái rắm! Cút xéo nhanh lên!"

Tần Mỹ Lan vui khôn tả: "Bà đội tóc giả chẳng phải là để chúng tôi nhìn hay sao, tính ra mái tóc giả này trông rất thật đó, nhiều năm như vậy mà tôi lại không phát hiện ra."

"Tôi cũng không phát hiện."

Mọi người gật đầu phụ họa.

Vu Chiêu Đệ lườm Tần Mỹ Lan một cái.

Chết tiệt, để bà ta trở thành trò cười của nhà máy may, để chồng bà ta răn dạy bà ta.

Bà ta chớp mắt một cái, nghĩ ra một ý hay, chẳng phải Tần Mỹ Lan coi trọng người con rể tương lai kia nhất hay sao?

Bà ta quấy nhiễu, đến lúc xem Tần Mỹ Lan còn cười được nữa không!

Khóe môi bà ta hơi nhếch lên.

Mọi người: "..."

Bị thần kinh à! Còn cười được.

Thi nhau lùi lại.

Vu Chiêu Đệ nhìn Tần Mỹ Lan, đắc ý nói: "Bà chờ đấy."

Tim Tần Mỹ Lan đập thịch một cái, cảm thấy mụ khốn này sẽ làm chuyện điên rồ gì đó.

Nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.

Bà ta hừ lạnh một tiếng rồi đóng cửa lại.

Sau đó lại nhìn thấy con nhóc chết tiệt Lâm Diểu Diểu đang nằm trên ghế vừa cắn hạt dưa vừa đọc sách, dáng vẻ rất thoải mái.

Bà ta ho khan một tiếng, thấy con bé chết tiệt kia không nhìn thấy, chỉ đành đi qua nói: "Căn phòng ban đầu của Dung Dung rất lớn, hoàn toàn có thể ở được hai người."

Thẩm Diểu Diểu cũng không ngẩng đầu lên: "Trước đây Tɧẩʍ ɖυng Dung có thể ở một mình, bây giờ tôi cũng có thể."

Tɧẩʍ ɖυng Dung ấm ức: "Đó là phòng của tao."

"Là cha tôi bỏ tiền." Thẩm Diểu Diểu bình tĩnh nói.

Tɧẩʍ ɖυng Dung giậm chân: "Mẹ tao cũng kiếm được tiền."

Thẩm Diểu Diểu hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiền của mẹ chị đều để tiết kiệm, tôi đã nhìn thấy sổ tiết kiệm rồi, ba trăm tệ, không ít nhỉ!"

Tần Mỹ Lan khϊếp sợ: "Mày lục đồ của tao à?"

Bà ta chạy về phòng, lấy chiếc hộp sắt dưới đáy tủ ra, mở ra nhìn thấy sổ tiết kiệm bên trong, bà ta thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này lại nghe thấy con gái nói: "Mẹ, mẹ có ba trăm tệ mà tại sao chỉ cho con một trăm tệ, có phải mẹ muốn để hết cho em trai không?"

Tần Mỹ Lan bị lời này của con gái làm cho tức đến đau tim, ôm ngực nói: "Tiền này là của mẹ, mẹ muốn cho con bao nhiêu thì cho, hơn nữa bây giờ là lúc nói chuyện này ư?"

Tɧẩʍ ɖυng Dung òa một tiếng chạy về phòng.

Tần Mỹ Lan không kịp an ủi con gái, bà ta nhìn về phía con gái của chồng: "Mày không định giải thích à, tại sao mày lại lục đồ của tao?"

Thẩm Diểu Diểu nhún vai nói: "Con trai bà tự lấy ra khoe đấy chứ."

Một phút sau, trong phòng vang lên tiếng khóc vang dội của trẻ con.

Hết đợt này đến đợt khác.

Thẩm Diểu Diểu lớn tiếng nói: "Đánh mạnh vào, nếu không sau này lại dám nữa."

Tần Mỹ Lan cắn răng, thẳng tay nhặt lấy một chiếc giày da rồi đánh lên người con trai.