Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh

Chương 11: Hỏi Rõ Tình Huống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 11: Hỏi Rõ Tình Huống

Sau khi ra khỏi xã, Hoa Đào Tinh đến bưu điện kiểm tra tình trạng thư của anh trai và chị dâu, ai ngờ thư của nguyên thân còn chưa gửi ra ngoài, lần này lại là phiền toái.

Không có địa chỉ của anh cả, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ tin tức từ em họ của chị dâu là Chu Trình, theo lời người thím đã nói chuyện với cô vài ngày trước.

Chu Trình là con trai của dì cả của chị dâu nguyên thân, lúc nhỏ bởi vì cha mẹ trong nhà không để ý đến hắn nên hắn được nuôi ở nhà chị dâu, sau đó thường xuyên qua lại với nguyên thân rồi trở nên quen thuộc.

Hai người xem như thanh mai trúc mã lớn lên, lần này nhà mẹ đẻ chị dâu gặp nạn, Chu gia bởi vì có xuất thân tốt ngược lại tránh thoát một kiếp, trong nhà vốn an bài Chu Trình đi lính, ai biết hắn nghĩ như thế nào, lại trực tiếp báo danh về nông thôn làm thanh niên tri thức.

"Tinh Tinh."

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi vui mừng, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một đồng chí nam vừa trắng vừa anh tuấn, đầu đầy mồ hôi chạy về phía mình.

Hoa Đào Tinh giỏi cảm nhận người thiện ác, lúc này cảm giác như một mặt trời nhỏ đang phát sáng lăn tới phía cô.

Đối phương tràn đầy khí tức trẻ trung, sống động của thanh niên: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay cô không tới đây này."

Chu Trình vừa đưa cho cô một tờ giấy, vừa làm như vô tình hỏi: "Đây là địa chỉ nông trường của chị họ và anh rể mà gia đình tra được, ở phía đông bắc, người trong nhà nói cô đã lập gia đình, thật hay giả vậy?"

Trên gương mặt tuấn lãng của hắn tràn đầy ý cười, nhưng lúc hỏi, cơ bắp ở mu bàn tay lại xiết căng.

Diệp Mạn Tinh lấy được địa chỉ nông trường của anh cả, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vui mừng, cô nghiêm túc nói cảm ơn trước mới giải thích chuyện kết hôn:

"Tình hình trong nhà tôi anh cũng biết, lúc ấy cần kết hôn, nên đã đính hôn với người đã cứu tôi Tống Văn Cảnh, vừa mới bày tiệc rượu."

Cô không nói hai người chưa lĩnh giấy chứng nhận.

Cũng không giải thích ý định ly hôn của mình, dù sao thời đại này người ly hôn quá ít còn đặc biệt không dễ dàng, thứ hai cũng không cần thiết.

Chu Trình vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy trong lòng hẫng mất một nhịp, đi theo cô gái trước mắt đi vào gửi thư, cũng không nói thêm gì nữa.

Mãi cho đến khi Diệp Mạn Tinh muốn tạm biệt, hắn mới thu hồi sự hụt hẫng, đùa giỡn nói: "Thực xin lỗi, lúc tôi biết đã muộn."

Dừng một chút, giọng nói trong trẻo lại tràn ngập sức sống của hắn lại tiếp tục: "Nhưng, nếu như cô sống không tốt, có thể ly hôn bất cứ lúc nào, lúc nhỏ cô còn nói muốn gả cho tôi, lời này luôn được tính đến."

Trong lòng hắn mãnh liệt dâng trào nhưng trên mặt lại thập phần bình tĩnh, chỉ là lúc nói lời này, trong mùa đông tuyết trắng mà sau lưng hắn lại ướt đẫm.

Hoa Đào Tinh:…? Niên đại này cũng có chàng thanh niên cởi mở như vậy sao?

"Cám ơn anh họ, nhưng nếu tôi thật sự ly hôn rồi đến tìm anh, cha mẹ anh sẽ đuổi tôi ra ngoài đấy."

Cô không có hứng thú gì với việc ly hôn rồi lại tái hôn, nhưng, nghe được lời nói cởi mở như vậy, vẫn cảm thấy người này rất thú vị.

Mà sau khi nghe Diệp Mạn Tinh nói, Chu Trình nhìn cô mấy lần cũng không nói nữa.

Hai người đi ra khỏi bưu điện, trên đường an tĩnh đến quỷ dị.

Ai ngờ vừa đi tới cửa bưu điện, đã có người của chính quyền huyện muốn tìm cô, hơn nữa còn là chuyện đặc biệt tốt.

Hai người mặc thường phục, thoạt nhìn rất hiền lành: "Cô là đồng chí Diệp Mạn Tinh phải không, chúng tôi là phóng viên của tòa soạn báo huyện thành, chúng tôi biết cha cô ở trong vụ sụp lở đất đã xả thân cứu người, nên muốn phỏng vấn đưa tin về người tốt việc tốt của cha cô."

Dừng một chút, lại nói: "Mặt khác, sau khi lãnh đạo cấp trên thảo luận quyết định, còn giới thiệu cho cô một suất giáo viên trường tiểu học huyện, hôm nay cô rảnh không? Cô đi với chúng tôi được không?"

Diệp Mạn Oanh còn chưa nói gì, Chu Trình đã kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, hỏi: "Các anh nói mình là người của tòa soạn báo huyện, có giấy tờ không?"

“Có."

Hai người thật sự lấy ra giấy chứng nhận làm việc của tòa soạn.

Lần này Chi Trình cũng không dễ xen vào nữa, dù sao đây thoạt nhìn cũng là chuyện rất tốt, lại là danh ngạch giáo viên tiểu học trong huyện, hấp dẫn bao nhiêu ah.

Hết lần này tới lần khác Diệp Mạn Tinh nhìn hai người, tim đập thình thịch không ngừng, cô là hoa đào tinh, đối với hai người trước mắt cũng không cảm nhận được ác ý, nhưng lòng cô lại cực kỳ bất an.

Liên tưởng đến cô vợ chết sớm của nam chính, một năm sau thì sinh long phượng thai, sau đó không lâu lại chết ở bên ngoài, trong nguyên tác không viết rõ nguyên nhân, còn có thêm một loại chứng cứ phạm tội, phản bội nam chính.

Hoa Đào Tinh vẫn đoán không ra cô vợ trong nguyên tác rốt cuộc chết như thế nào, lần này nhìn thấy hai người, trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch không ngừng, liền có thêm một tâm tư nhỏ: "Xin lỗi hai vị đồng chí, các người nhận nhầm người rồi."

Nói xong, cô kéo tay áo anh họ nhanh chóng rời đi trong sự kinh ngạc của hai người kia.

Hai phóng viên phía sau rất kinh ngạc, sau khi sửng sốt lại vội vàng đuổi theo: "À, đồng chí Diệp, chuyện này. Cô chạy cái gì vậy?"

Cũng may hai người chạy không xa, đã gặp phải máy kéo trong thôn đang dừng ở ngoài bưu điện cách đó không xa.

Trên máy kéo vội vàng truyền đến một tiếng: "Đồng chí Diệp, muốn đi không? Máy kéo chỉ còn lại vị trí cuối cùng."

Diệp Mạn Tinh cũng không có cách nào nói quá nhiều cho anh họ nguyên thân, trong chớp mắt đã chạy về phía máy kéo, sau đó kéo cứng rắn trèo lên máy kéo.

Trước khi rời đi, cô còn vẫy tay với anh họ: "Anh họ, cám ơn anh đã mang tin tức, sau này tôi sẽ tìm mẹ tôi thương lượng chuyện đi thăm anh cả."

Chu Trình nhìn cô gái trước mắt đã trèo lên máy kéo, thân thể yếu đuối cần mấy người trên máy kéo kéo vài cái mới lên nổi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, về nông thôn làm thanh niên tri thức, vẫn không giúp đỡ được gì cho biến cố của Diệp gia.

Chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay biến mất, nghe thấy máy kéo ầm rời đi.

Hai phóng viên vừa chạy đến đầu đầy mồ hôi: ...? "Tại sao lại đi?"

Cấp trên rõ ràng đã nói đây là chuyện tốt, đầu năm nay, còn có người không muốn làm việc?

Hết lần này tới lần khác Chu Trình lại nhìn hai người bằng ánh mắt khó chịu, nói: "Các người đã nhận lầm người rồi..., nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có người thực sự muốn giới thiệu công tác cho cô ấy sao?"

Gia giáo Chu gia cũng không kém, càng biết quan sát sắc mặt, lúc trước đáy mắt em họ có sự kinh hoảng chợt lóe rồi biến mất, hắn cố ý ở lại chỗ này, tất nhiên phải giải quyết tốt hậu quả, nên lên tiếng hỏi tình huống thế nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »