Chương 16: Ra Mặt 2

Tiêu Hiểu ngoan ngoãn nghe theo, chống cằm nhìn Vương Vệ liên tục không ngừng vừa nhóm bếp vừa nấu cơm.

Trước đây làm việc nhà đều là robot quản gia, hiện giờ thấy Vương Vệ vất vả như vậy, lòng Tiêu Hiểu nhất thời khó chịu, thành khẩn nói: “Xin lỗi nhé, tôi nhất định sẽ học thật tốt.” Nhưng cô biết bản thân không học nổi, cô có chỉ số thông minh cực cao, nhưng lại không có năng lực tự chăm sóc cơ bản. Khi ở Tinh Tế có rất nhiều cách có thể giải quyết vấn đề này, cô chẳng để tâm tới chút nào. Hiện giờ thấy Vương Vệ bởi vì cô mà vất vả như vậy, mới phát hiện chỗ thiếu sót này dường như thật sự rất phiền phức.

Cơm vừa mới nấu xong, Triệu Yến và Phùng Xuân liền tới bưng cơm bưng rau, thời gian khớp giống như bọn họ luôn canh ở bên cạnh vậy.

Thấy là Vương Vệ làm cơm, còn Tiêu Hiểu ngược lại ngồi ở bên cạnh giống như ông lớn, gương mặt của Triệu Yến khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, đều cùng là phụ nữ, sao mệnh của cô ta với vợ chú tư lại khác biệt nhiều như vậy, sau đó nghĩ tới Vương Vệ và Tiêu Hiểu vừa mới cưới, chắc chắn còn mới mẻ, cô lười như vậy, chú tư chắc chắn thấy mới lạ chẳng được bao lâu. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng mới xem như dễ chịu một chút.

Chị dâu hai Vương trông khá là hòa khí, lúc bưng cơm còn hướng về phía Tiêu Hiểu cười một cái.

Vừa rồi người của hai bên còn cãi vã nhau như chó với mèo, hiện tại đảo mắt lại ngồi ăn cơm trên cùng một cái bàn.

Tiêu Hiểu rất không hiểu thao tác của người của xã hội cũ, nhìn cả một nhà vây quanh cái bàn, cố nén khó chịu ngồi sát vào Vương Vệ. Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu dính anh giống như cục nam châm, không giống với lúc hai người ở riêng với nhau muốn kiêu ngạo một chút, vừa nãy sau khi Tiêu Hiểu nói đỡ giúp anh, Vương Vệ liền coi cô thành người cùng chiến hào với mình, đàn em của mình đương nhiên phải bao bọc, không thể cùng với người nhà họ Vương xé mặt mũi của Tiêu Hiểu được.

Thấy vợ chú tư quấn chú tư như vậy, Triệu Yến đều muốn trợn trắng mắt lên tận trời luôn. Cô ta nhìn nhìn anh cả Vương ở bên cạnh, cũng chen tới bên cạnh anh ta.



Triệu Yến thân hình chắc khỏe, còn thân hình của anh cả Vương lại là cao gầy, hiện giờ anh ta một lòng ngóng được ăn, đang nhìn chăm chăm mẹ Vương xới cơm, vừa không chú ý liền bị Triệu Yến chen mông xuống ghế một cái ngã ngồi ra đất.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh ta, anh hai Vương nhịn không được cười ha hả nói: “Anh cả, anh làm gì thế, chúc tết thì cũng còn sớm lắm.” Mấy đứa trẻ cũng cười khanh khách theo anh ta. Còn Phùng Xuân nhìn rõ một một chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòng xì một tiếng, chị dâu còn coi mình là cô gái mười tám tuổi chắc, cũng không nhìn xem thể trạng của chính mình.

Anh cả Vương bị cười không giữ được mặt mũi, đen mặt gào với Triệu Yến: “Cô cái con vợ này phát điên gì hả, đang yên đang lành cô chèn tôi làm gì?”

Triệu Yến cũng khó xử: “Anh có phải đàn ông không, tôi chỉ nhẹ nhàng đυ.ng một cái anh đã ngã ra đất rồi, chả có bản lĩnh quái gì, chỉ biết hung dữ với vợ...”

“Được rồi, đừng ồn nữa, ăn cơm.” Cha Vương bị làm ồn đến nhức cả đầu, không kìm được quát lớn một câu. Bàn cơm lúc này mới yên tĩnh lại.

Cao lương cần mẹ Vương đích thân chia, đàn ông hai thìa, phụ nữ một thìa, bánh bao ngô mỗi người hai cái, một đĩa dưa muối đen thui bày ở giữa.

Tiêu Hiểu lúc này đã đói đến ngực dính vào lưng, cho dù cô biết những thứ này không ngon, cũng còn nhớ phòng bếp để nấu cơm bẩn cỡ nào, nhưng vì mạng sống, cô không thể không ép buộc mình nuốt xuống.