Chương 42: Gài Bẫy 1

Hai người trở về phòng mình, Tiêu Hiểu kéo cái bàn què một chân đựng dầu lửa lại, đưa đũa cho Vương Vệ: “Ăn đi, anh thích cãi nhau thì cãi, nhưng đừng ngốc nghếch mà bỏ đói bụng mình.”

Cãi nhau? Sao có thể là cãi nhau! Anh là muốn gϊếŧ người!

Vương Vệ vẫn cầm đũa chứ không nhúc nhích, qua một hồi lâu mới phức tạp nhìn về phía Tiêu Hiểu: “Cô không sợ? Thậm chí tôi còn muốn gϊếŧ người đàn bà kia, người trong thôn đều nói người đàn bà kia là mẹ tôi, tôi đối xử với bà ta như vậy chính là không bằng súc sinh…”

Tiêu Hiểu ngồi xuống bên cạnh Vương Vệ, chống cằm nói: “Chình vì bà ta là mẹ anh, cho nên anh mới hận bà ta như vậy. Bà ta đã làm sai, dùng thái độ ác độc như vậy để đối xử với anh, anh hận bà ta như thế nào cũng không quá.”

Giọng Tiêu Hiểu không nhanh không chậm, chỉ bình tĩnh mà phân tích nhưng lại dễ dàng trấn an Vương Vệ, khiến anh dần dần bĩnh tĩnh nghe cô nói. Tiêu Hiểu dựa đầu lên người Vương Vệ: “Tôi không quan tâm thái độ của anh đối với người khác, tôi chỉ quan tâm anh, nếu anh cảm thấy hận bà ta có thể khiến trong lòng anh dễ chịu, vậy anh cứ tiếp tục hận, cứ làm theo trái tim mình. Nhưng anh phải nhớ, lúc anh hận mẹ anh, đừng đặt toàn thân lẫn trái tim mình vào, tôi còn cần anh chăm sóc đấy. Nếu trong mắt lẫn trong lòng anh chỉ có mẹ anh, tôi sẽ rất buồn, thỉnh thoảng cũng nhìn tôi đấy…”

Rõ ràng trước đó còn đang bình tĩnh phân tích, sau đó mềm giọng, bày ra bộ dạng đáng thương.

Hốc mắt Vương Vệ bỗng nhiên đỏ lên, một tay ấn lấy đầu cô, không cho cô nhìn, xoa lấy lung tung: “Đồ ngốc, sao có thể như nhau!” Đúng vậy, hiện tại anh đã có một cô gái duyên dáng, anh còn phải nuôi vợ, nào có nhiều thời gian đi hận người đàn bà kia như vậy!

Nghĩ như vậy, ngày hôm sau lúc gặp mẹ Vương, vậy mà thật sự đã không sự thù hận mãnh liệt như vậy nữa, đến nhìn cũng lười nhìn một cái, mắt nhìn thẳng mà lướt qua.

Một loại cảm giác ưu việt về mặt tâm lý đột nhiên sinh ra: Sau này ông đây không có thời gian giả vờ hòa hợp với bà ta nữa, anh là người có vợ cần nuôi!

Việc anh xem mẹ Vương như không tồn tại, tất cả mọi người nhà họ Vương đều phát hiện, đang thầm suy đoán sao lần này Vương Vệ lại sấm to mưa nhỏ, dễ dàng cho qua như vậy.



Trong lúc người nhà họ Vương đang ngờ vực, Vương Vệ và Tiêu Hiểu tiếp tục mân mê dịch bồi dưỡng, rốt cuộc vào buổi chiều mấy ngày sau, Tiêu Hiểu ghi xong nhóm số liệu cuối cùng rồi bình tĩnh gõ vào một trong số lọ pha lê, bình tĩnh nói: “Được rồi.”

Lo nguyên vật liệu không như ở Tinh Tế, cô chỉ phải tìm vật có thành phần tương đương để thay thế, thiết bị cũng vô cùng đơn sơ, làm không được chuẩn xác, hiệu quả như thế nào thì phải sau thí nghiệm mới biết được.

“Được rồi? Vậy giờ làm gì?” Vương Vệ nhìn một hàng chất lỏng các màu, lo lắng đến lúc đó không có hiệu quả, Tiêu Hiểu sẽ bị đả kích.

“Giờ chúng ta cần một ít hạt giống, còn cần một miếng đất để tiến hành thí nghiệm.” Tiêu Hiểu hai tay khoanh tay, dịu giọng nói.

Tuy lúc này cô vẫn là bộ dạng gầy gò nhỏ nhắn, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại có một loại sức mạnh thần phục, khiến người ta bất giác muốn tuân theo.

Lời nói sau khi ra miệng mới nhớ tới đây đã không phải phòng thí nghiệm ở Tinh Tế của cô, Vương Vệ cũng không phải những trợ lý tôn kính cô.

Dáng vẻ nghiêm túc bình tĩnh lập tức biến mất, cười tủm tỉm bám lấy cánh tay Vương Vệ: “Giờ còn chưa biết hiệu quả thế nào, chúng ta cần tìm một chỗ yên tĩnh, người khác sẽ không đến, tránh cho hiệu quả doạ người, để người ta thấy thì không tốt.”

Vương Vệ cười thầm trong lòng: Cô nàng này khoác lác cũng giống lắm. Nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Lên núi đi, anh biết một cái sơn động, phía trước có một khoảng đất trống to, bên cạnh còn có nước, chắc là được.”

Tuy Vương Vệ không tin lời Tiêu Hiểu, cho rằng cô đang khoác lác, nhưng vẫn theo lời Tiêu Hiểu nói mà nghiêm túc làm. Anh bắt đầu lặng lẽ thu thập hạt giống, cũng may hiện tại đang là lúc cày bừa vụ xuân, muốn tìm ra một ít hạt giống cũng không khó.

Vương Vệ rất nhanh liền tìm được hạt giống các loại món chính như khoai tây, khoai lang, bắp, lúa mì, hạt thóc cũng tìm tới một ít, còn có một ít rau dưa khác.