Chương 9: Người Phụ Nữ Của Ông Đây 1

Từ trạm y tế đi ra, cứ đi mãi hơn ba giờ mới đến cổng thôn Tiểu Tiền.

Thời tiết rét đậm, phần lớn người trong thôn đều đang tránh rét, Vương Vệ cõng Tiêu Hiểu vào trong thôn, trên đường liền gặp một người, người đó nhìn thấy Vương Vệ, cố ý tránh xa mấy bước, chuồn đi mất.

Vương Vệ cong khóe môi lên trào phúng, lặng lẽ bước tiếp.

Còn Tiêu Hiểu nghi ngờ nhìn người đó một cái: làm gì mà gặp hai người bọn họ giống như gặp ôn thần vậy? Lẽ nào cô và anh trai hờ này nhân duyên ở đây chẳng tốt là bao?

Rất nhanh liền tới nhà họ Vương, Vương Vệ đặt Tiêu Hiểu xuống trước phòng hai người: “Đi vào đi.” Anh còn phải đi đun chút nước để ngâm chân, nếu không chân thật sự sắp đông hỏng rồi.

Tiêu Hiểu nhìn căn phòng nhỏ tồi tàn trước mắt, dùng cỏ để lợp mái, bức tường nứt vỡ, còn có một cái cửa cũng chẳng có tác dụng gì, bị gió thổi vang lên lộc cộc. Lòng của cô cũng giống như thời tiết vậy, lạnh căm căm, hận không thể trực tiếp ngất xỉu, môi không khống chế được mà run rẩy: Lẽ nào… sau này cô phải sống ở chỗ này sao? Cho dù là người sống ở tầng chót nhất của tinh cầu ngoài rìa nhất của Tinh Hệ, ở rìa ngoài cùng nhất của Tinh Tế cũng được chính phủ phân phát cho nhà lầu rộng hai trăm mét vuông.

Người Tinh Tế chú trọng nhất là riêng tư, đa số đều là nhà riêng, quây một mảnh đất xây nhà tùy theo ý mình. Thậm chí nhà họ Tiêu chiếm một Tinh Hệ ở trung tâm Tinh Tế.

Trước đây khi Tiêu Hiểu biết những người ở tầng chót nhất của Tinh Tế sẽ có rất nhiều người ở cùng một toà nhà, mỗi tầng có mấy hộ ở, thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng đến nơi này rồi mới biết, đó chả tính là gì!

Trong lòng Tiêu Hiểu nghẹn ngào một tiếng: Sớm biết thì cô đã không tùy tiện nghiên cứu cú nhảy vượt chiều không gian rồi, giờ thì hay rồi, để bản thân tới nông nỗi áo rách quần manh, cơm không đủ no như này, đến cả nơi ở cũng là xã hội nguyên thuỷ gió mưa tùy tiện vào trú.



“Mau vào trong, nếu không hứng nhiều gió lạnh lại bị cảm thì cô cứ chờ chết đi.” Vương Vệ đẩy Tiêu Hiểu đang sững sờ một cái, nói xong liền định quay người rời đi.

Tiêu Hiểu nhìn căn nhà đen thui thùi lùi, vô thức nắm lấy góc áo của Vương Vệ, có thể là bởi vì khi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Vương Vệ, như chim non thấy mẹ, cũng có thể là vì lưng của Vương Vệ tuy đơn bạc nhưng lại hết sức đáng tin. Hơn nữa Tiêu Hiểu nhìn thấu ngụy trang mặt lạnh tâm nóng của anh, ở trước mặt Vương Vệ rất tự nhiên lộ ra trạng thái đối mặt với người nhà trước khi đến nơi này: “Anh, anh muốn đi đâu, em sợ...” Căn phòng đó tối thui, cứ cảm thấy bước một bước vào trong liền bị quái vật há miệng nuốt mất.

Vương Vệ buồn bực vò đầu mình: “Sao cô...” lại yếu đuối dính người như vậy chứ, nha đầu chết tiệt này ở trong trạm y tế còn chưa chịu đủ giáo huấn hay sao?

Liền có ý quát Tiêu Hiểu đi vào: “Sao cô lại phiền phức như vậy? Sợ cái gì, trong căn phòng đó lẽ nào còn có thứ có thể ăn thịt cô hay gì....”

Tiêu Hiểu vội gật đầu, lầm bầm một tiếng: “Ừm, em sợ....” Nói xong nở nụ cười lấy lòng với Vương Vệ. Thân thể này gầy trơ xương, lại thêm cả mặt của nguyên chủ vốn nhỏ, hốc mắt đỏ lên ngoan ngoãn nhìn Vương Vệ như vậy, lòng Vương Vệ muốn cứng rắn lên, liền giống như bóng bay bỗng chốc bị chọc thủng, điều chỉnh một chút, lời đến bên miệng liền thành: “Tôi muốn đi nhà bếp đun nước ngâm chân, cô muốn đi theo thì đi.” Chậc, cưới một người vợ sao lại phiền phức như vậy chứ.

Tiêu Hiểu chạy chậm đi theo sau Vương Vệ. Sau khi trải qua cảm giác đột phá trí tưởng tượng như chuyện căn nhà nhỏ tồi tàn sẽ là nơi sống sau này, lúc này nhìn thấy hình dáng của nhà bếp cô cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Không phải chỉ là mặt đất mấp mô, không phải chỉ là dùng đất đắp thành nhà bếp, không phải chỉ là… nhà bếp dơ bẩn thôi sao, Tiêu Hiểu nhìn đến đây vội vàng dời tầm mắt đi, nếu như đồ ăn từ nơi như này mà ra, cô sau này chỉ sợ càng thêm không có khẩu vị.

“Cô tới ngồi ở đây, sưởi ấm đi.” Lúc trước không cảm thấy, hiện giờ nhìn lại, Vương Vệ cứ cảm thấy cơ thể mỏng manh như tờ giấy của Tiêu Hiểu chỉ sợ bị gió thổi một cái là bay lên trời mất.