Chương 2: Xuyên Qua Thập Niên Bảy Mươi (2)

Người này có chút cao, đoán chửng khoảng một mét tám mấy, gương mặt và màu da khác với quần chúng hiện tại, rất là trắng nõn, liếc mắt nhìn một cái, liền hiểu được anh rất ít xuống ruộng làm việc.

Người cùng phòng bệnh thấy anh đi vào, cười nói: "Nhanh gọi bác sĩ đến xem cho vợ cậu một chút đi, tỉnh lại liền nhìn chằm chằm tờ báo của tôi, nhìn xong thì choáng váng, ngất xỉu, không liên quan gì đến tôi đâu.”

Từ Xuyên gật đầu, ngồi ở mép giường quan sát một lát, đẩy Trình Bảo Châu một cái.

Gọi bác sĩ cái gì, anh rất quen thuộc bộ dạng này. Lúc anh không muốn xuống ruộng làm việc, cũng choáng váng như vậy.

Từ Xuyên gác chéo chân nói: "Trình Bảo Châu, nhanh dậy đi, bớt sốt thì trở về nhà."

Trình Bảo Châu nhắm chặt hai mắt.

Có câu nói, một động không bằng một tĩnh.

Một lát sau Từ Xuyên lại nói: "Nhanh đi, trong nhà cũng không có nhiều tiền để cho cô nằm viện đâu."

Trình Bảo Châu nhúc nhích lông mày.

Thật xui xẻo, từ trong ký ức cô nhớ ra được, nguyên chủ gả cho một người nhà nghèo.



Tử Xuyên nghiến răng, xít lại gần nói: "Nếu như cô không ngồi dậy, vậy cô chờ anh trai chị dâu của cô đón cô về nhà đi!"

Nghe xong lời này, hai mắt Trình Bảo Châu đột nhiên mở ra.

Bởi vì trong trí nhớ cô tiếp thu được, đám anh trai chị dâu của nguyên chủ thật sự không phải là người.

Tất nhiên, anh trai chị dâu kia cũng cảm thấy nguyên chủ không phải là người.

Trong lòng Từ Xuyên nghĩ với tính nhẫn nại này còn diễn với anh, quả thật nàng dâu nhỏ này có chút ngốc.

Thôn Lão Khang.

Thôn Lão Khang là một nơi tốt đẹp, lưng dựa vào núi Đại Vương, núi lớn xanh um kéo dài nghìn dặm. Trong thôn lại có một con sông chảy cuồn cuộn không cạn, tưới mát đất đai bằng phẳng.

Hoàn cảnh địa lý được trời ưu ái, làm cho cuộc sống của xã viên trong thôn Lão Khang đều khá hơn một chút so với những thôn xóm xung quanh, túi tiền cũng dầy hơn một chút.

Tất nhiên, ngoài trừ người không lo sản xuất, lông bông rảnh rỗi.

Giờ phút này, trong nhà của tên lông bông rảnh rỗi nổi tiếng nhất trong thôn Lão Khang đang diễn ra một cảnh tượng bạo lực.



Nhà này ở vị trí đầu thôn, căn nhà ba gian đắp đất vàng được xây ở cạnh cây đa lớn.

Trong nhà này, nữ chu nhân Giang Ngọc Lan đang cầm một cây gậy to bằng cổ tay, trợn mắt nhìn một nhóm người ở trước mặt,

Ánh mắt giống như dao, mắng to: “Đám thối nát lòng lang dạ soái nhà họ Trình các người kia, nhận của nhà tôi sính lễ một trăm tám mươi đồng, lại đưa một người con dâu chỉ còn lại nửa cái mạng, cũng không sợ cha mẹ các người nửa đêm đến tìm ăn chết các người sao!"

Ở bên cạnh Lý Thúy Phân cũng nói theo mẹ chồng: "Khó trách người ta đều nói con gái nhà họ Trình đáng thương, mấy người các người chính là anh trai ác độc, chị dâu ác độc, còn ác hơn cả sói đói trong núi Đại Vương nữa! Nếu không sao có thể lột da uống máu cô em gái mình như vậy, hôm nay là một ngày rất tốt nhưng cô em gái kia vẫn còn nằm ở bệnh viện đây!"

Ở bên cạnh sân người vây quanh đông đến ba vòng người, nhiệt tình nghe đôi mẹ chồng nàng dâu này mắng người, đều là mẹ một câu con một câu mà mắng hăng say.

Lập tức mắng cho ba cặp vợ chồng kia đỏ mặt.

Là xấu hổ?

Là tức giận!

Sao bọn họ có thể là anh trai ác độc, chị dâu ác độc được, Trình Bảo Châu rõ ràng mới là một cô em gái ác độc.

Ba cặp vợ chồng cũng không phải là nhân vật đơn giản,vén tay áo lên bắt đầu mắng nhau.