Chương 26: Bảo Châu Chịu Ủy Khuất. 2

Quan trọng là giữ lại bình giữ nhiệt, hai cái hộp sắt, ba gia đình đó phân chia thế nào?

Trình Bảo Châu đoán không sai, ở thôn Trình gia cách đó mấy cây số, Trình gia vì đang giữ chiếc bình giữ ấm đó mà đang cãi nhau không vui.

Trong gian nhà chính ồn áo tiếng tranh luận, anh một câu tôi một câu, nói không ngừng.

Trình Tam Minh ngồi ở xó xỉnh nghe xong mặt đỏ bừng, "loảng xoảng", thiếu chút nữa là ném chiếc ghế lên đất: "Đừng cãi nữa, đưa cho Bảo Châu đi, từng người cũng không ngại mất mặt."

Gian nhà chính liền yên tĩnh.

Trình Tam Minh cũng không nói gì, nhấc chân đi ra ngoài.

Lão đại nhìn ngây ngốc, thực ra thì rất thông minh.

Lão nhị nhìn thì thông minh, nhưng thực ra lại rất ngu ngốc.

Hơn nữa nhà có ba người phụ nữ, hò hét loạn cào cào, Trình Tam Minh thật sự không muốn dính vào.

Đều không có tiền đồ, trong tay có bao nhiêu tiền như vậy, cũng không muốn đến cung tiêu xã ở huyện thành mua cái mới, nếu không phải là muốn chiếm giữ chút tiện nghi.

Anh sải bước đi đến chỗ nhà mình được chia, nhìn một chút căn nhà sắp xây xong, lại đến nói chuyện với lão thúc công, cuối cùng mới trở về nhà.

Trình lão thúc công than thở, vui mừng vì trong nhà cuối cùng cũng có một người cháu trai còn lại chút lương tâm.

Lần này Trình Tam Minh đến tìm ông, ngược lại chưa nói gì khác, chỉ muốn nhờ Trình lão thúc công chia chút lương thực cho Trình Bảo Châu.

Mấy ngày nữa là tới ngày đội sản xuất chia lương thực, cha mẹ Trình cũng rất cố gắng làm việc, cho nên trong đội vẫn còn phần của bọn họ.



Tuy không nhiều, nhưng phần này cũng có thể chia được một chút lương thực. Trình Tam Minh nhớ tới cha của Từ Xuyên đầu năm bị bệnh nặng, năm nay lúc làm ruộng cũng không thể đến làm việc, cho nên phần công của Từ gia sợ rằng không nhiều.

Anh lớn của Từ Xuyên, Từ Hà ngược lại cũng có năng lực, nhưng hai anh em tách ra, cũng không thể trông cậy vào Từ Hà có thể mang đến chút lương thực cho anh ta.

Mà Từ Xuyên, một năm đi làm không tới ba ngày, cũng không biết được anh không kiếm lương thực thì sống thế nào. Anh có sống như thế nào cũng không quan trọng, nhưng đừng để Bảo Châu vừa gả qua lại chịu đói chứ.

Chuyện này anh không tiện ra mặt, nên đến tìm Trình lão thúc công mà nói, nếu không sau này cuộc sống của anh bị mấy người trong nhà nói tới chết.

Anh cũng chỉ có thể làm những chuyện như này, sau này ai rồi cũng có cuộc sống riêng, có những mối nhân duyên khác. Trình Tam Minh chỉ mong an yên, còn Bảo Châu như thế nào thì còn tùy vào cô.

Trong lòng áy náy ít đi một chút, Trình Tam Minh sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn, đối với những lời ngoài sáng trong tối của người trong thôn đó, cũng có thể mạnh mẽ phản bác.

Còn ai dám nói Trình Tam Minh anh đối xử với em gái không tốt, nói anh không có mặt mũi gặp cha mẹ?

Thí!

Có người anh nào trong nhà có thể làm được đến mức này như anh?

Trình Tam Minh lần nữa lại run lên.

Trình Bảo Châu đang suy nghĩ khi nào đến lấy vàng, còn không nghĩ tới cô còn có thể nhận được phần lương thực do ba mẹ nguyên chủ kiếm được.

Trình Bảo Châu lúc này cũng đã sắp xếp xong mọi thứ, nhìn cái nhà này, càng nhìn lại càng buồn rầu.

Cô kéo tay áo Từ Xuyên nói: "Khi nào anh có thể xây một căn nhà mới sạch sẽ sáng sủa?"

Từ Xuyên sững sốt: "Nhà mới?"