Chương 31: Suy Nghĩ Đi Lên. 3

Uống bao nhiêu rượu, chưa ngủ mà bắt đầu nằm mơ chứ?

Buổi tối, ánh trăng sáng ngời.

Tối nay nhiệt độ lại xuống thấp, hai người ăn cơm tối xong từ nhà cũ trở về, liền bị gió lạnh thổi đến run lẩy bẩy.

Về nhà, Trình Bảo Châu để cho Từ Xuyên nấu nước rửa chân, hai chân lạnh như băng đặt vào trong nước nóng, cô phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.

Từ Xuyên sau khi mặt trời xuống núi, thì có chút hoang mang bất an. Người già đều nói, quỷ quái đều không thể ở dưới ánh mặt trời làm bậy, chờ mặt trời xuất hiện, chính là lúc quỷ quái xuất hiện.

Trình Bảo Châu không nói: "Đừng có ngu muội dốt nát như vậy có được hay không, anh cũng chưa từng nghĩ tới đó có phải là quỷ hay không?"

Từ Xuyên không phục: "Vậy cô nói xem là cái gì."

"Công nghệ cao ngoài hành tinh." Trình Bảo Châu liếc nhìn anh một cái, nhếch mép đắc ý nói: "Suy nghĩ này của anh không được, phải đọc sách của Mã Triết nhiều hơn. Oh, anh biết Mã Triết không, chủ nghĩa triết học Mã Khắc Tư."

Giễu cợt +100000.

Từ Xuyên: "... Tự mình đổ nước ngâm chân đi." Nói xong, anh bực tức đứng dậy đi ra cửa.

Trình Bảo Châu cười ha ha không ngừng: "Hệ thống, buổi tối nay có thể kéo tôi vào cùng không, đừng để anh ta biết."

Cô muốn xem náo nhiệt... Không phải, cô muốn xem một chút, hệ thống này có thể làm thế nào để người đàn ông này có thể tin được trên đời này có quỷ.



Hệ thống: [... Được. ]

Cũng chỉ là mở thêm một không gian.

Đêm khuya, ngoài nhà như thế mà lại có mưa phùn, nhẹ nhưng lông chim rơi trên mặt đất vậy, không có bất kì động tĩnh nào.

Trình Bảo Châu vẫn là lúc ra cửa rót nước, phát hiện, cô nhìn ra ngoài cửa trong lòng có chút lo lắng.

Một cơn mưa thu, càng lạnh lẽo.

Trình Bảo Châu mặc thêm một lớp quần áo, hỏi hệ thống: "Cậu có thể dự báo được thời tiết sao?"

Hệ thống đối với Trình Bảo Châu chủ động khai thác chức năng của hệ thống, liền cảm thấy vui vẻ, lập tức điều chỉnh tình hình chi tiết thời tiết bảy ngày tới cho cô xem.

Bên phía Hệ thống không hổ là công nghệ cao, ở sau mỗi tình hình thời tiết đều là ký hiệu "100%".

Trình Bảo Châu nhìn thấy trời mưa liên tục bảy ngày, cũng yên tâm đi.

Trời mưa cũng không thể đi làm, vấn đề đi làm đó có thể có thêm bảy ngày để suy nghĩ.

"Két ----"

Bên trong sân truyền tới âm thanh, tiếp đó là âm thanh khóa cửa, là Từ Xuyên về.

Dưới ánh đèn, những hạt mưa nhỏ trên đầu Từ Xuyên hết sức rõ ràng, trong lòng giống đang giấu một thứ gì đó, cộm lên.



Trình Bảo Châu sớm nằm trong chăn, nghe động tĩnh liền dựng người dậy, liền thấy Từ Xuyên trong lòng lấy ra một quyển sách, lại cẩn trọng đặt bên cạnh gối.

Trình Bảo Châu: ?

"Cái gì đó?" Cô tiến tới nhìn.

Từ Xuyên cởϊ áσ khoác cũng chui vào chăn, đắc ý nói: "Sổ đỏ!"

Trình Bảo Châu: Mao tuyển sao...

Từ Xuyên nằm trên giường, vẻ mặt hết sức ung dung.

Anh nói: "Đây là tôi mượn từ nhà đội trưởng, tối nay liền có thể biết quỷ ma đó là một trò lừa gạt."

Trình Bảo Châu: "..."

Từ Xuyên ôm chăn, cẩn thận mở ra, cũng tập trung đọc.

Sổ đỏ mượn tới là để mong an tâm, lại nghĩ đọc được thì đọc thử một chút.

Trình Bảo Châu cũng không phải nói suy nghĩ của anh không tốt sao, anh cũng không muốn bị cô xem thường.

Từ Xuyên nhớ tới Trình Bảo Châu học qua trung học, trình độ văn hóa cao hơn anh. Mình không có cách nào mạnh hơn cô về kiến thức, vậy thì nhất định phải dùng tư tưởng nghiền nát cô.