Chương 44: Trình Gia Đưa Lương Thực 3

Bởi vậy, chuyện cưới hỏi giữa hai thôn rất nhiều, đưa hai người ngẫu nhiên đến, quanh co lòng vòng có thể lôi ra quan hệ thân thích.

Trên đường lớn giữa hai thôn, lúc này có hai người đang khiêng hai túi đồ này nọ thành thạo đi.

Trình Nhị Minh cảm nhận sức nặng trên vai, trong lòng kìm nén buồn bực.

Bên trong túi của anh ta chẳng những có gạo trắng, còn có vài cân gạo nếp!

Năm nay Trình gia thôn trồng nhiều gạo nếp, thu hoạch lại tốt, đương nhiên là chia nhiều gạo nếp xuống. Nhà người ta thường dùng gạo nếp làm bánh gạo, cắt lát đem phơi nắng có thể để qua sang năm ăn.

Năm trước nhà bọn họ cũng làm như thế này. Nhưng năm nay trong nhà đều có tiền, nên muốn dành gạo nếp ra chưng cất rượu, bây giờ còn phải chia cho Bảo Châu vài cân, sớm biết như vậy hôm qua đã lấy hấp bánh dày.

Trong tay Trình Tam Minh tất nhiên là dưa chuột, anh ta không cầm nhiều, bởi vì bây giờ khoai lang này nọ không thiếu.

Sáng tinh mơ khi mặt trời chưa mọc hai người đã lên đường xuất phát, chờ sau khi vào thôn Lão Khanh liền chạm phải rất nhiều người khiêng dụng cụ bắt đầu đi làm.

Đây là lúc Trình Tam Minh giả nhân giả nghĩa, anh ta biết thanh danh nhà mình không tốt, cho nên phải thừa cơ hội này cứu vãn trở về.

Lương thực cũng không thể cho không đúng không.

Thanh danh thanh danh, ở nông thôn này, thanh danh thật con mẹ nó quan trọng. Thanh danh không tốt, sau này trong nhà cưới hỏi, gia đình có điều kiện tốt sẽ không thèm để ý tới anh ta.

“Trình gia, hôm nay sao thế?”

Có người đi ngang qua ruộng hỏi.

Trình Tam Minh cười đến mức sáng rỡ: “Nhà chúng tôi đưa lương thực cho Bảo Châu, hôm qua Trình gia thôn chúng tôi phát lương thu.”



“Ôi, thật đúng là khó lường. Năm nay Trinh gia các anh là người đầu tiên đưa lương thực cho con gái đã xuất giá.”

Trình Tam Minh không dám nói tiếp cái này, sợ làm mất lòng người khác.

Anh ta nhanh chóng bước tới, khi đi ngang qua nhà cũ Từ gia ở đầu thôn thì cố ý dừng lại, phát ra tiếng động.

Người cần đến lại không đến, ngược lại một đứa bé tới. Anh ta nhớ rõ, là cháu trai lớn Từ gia.

“Nhớ chú không?” Trình Tam Minh vừa đi vừa đùa cậu ta: “Theo lý chú là thông gia với cậu cháu.”

Ở nơi đây loại quan hệ giống như Đầu Hổ và Trình Tam Minh, quả thực có thể gọi anh ta một tiếng cậu, cái này là theo con cái tương lai của Từ Xuyên mà nói.

Anh cả Đẩu Hổ mất hứng, cậu cái gì chứ, cậu ta chỉ có bảy dì, không có cậu.

Sáng sớm lúc này trong tay Đầu Hổ ôm hộp bánh rau hẹ chiên, chuẩn bị đưa qua cho chú thím.

Giang Ngọc Lan nhớ mấy ngày trước Bảo Châu nói muốn ăn món này, hôm nay liền nhịn đau làm cho.

Không vì cái gì khác, chỉ vì hôm qua bà khuyên con trai nhỏ nên làm việc tử tế kết quả chuyện khuyên bảo này cũng không lay động.

Lúc ấy Giang Ngọc Lan thực sự cảm thấy xấu hổ luống cuống, chao ôi mẹ ơi, trong tay Bảo Châu người ta có tiền, có lao động hay không đều có thể sống.

Nhưng Từ Xuyên anh có cái rắm, chẳng lẽ có thể dựa mãi để chị cả nuôi sao? Chờ sau khi chị cả nuôi không nổi, liền dựa vào vợ nuôi?

Mặt mũi bà sống mấy chục, tại thời điểm đó đều mất hết!

Giang Ngọc Lan nói không lay chuyển được con trai, chỉ có thể dùng mấy hộp bánh rau hẹ chiên xin con dâu tha lỗi thật nhiều. Hôm nay trước khi ra ngoài làm việc, Giang Ngọc Lan dặn cháu trai lớn đi đưa cho thím của cậu.