Chương 6: Xuất Viện Trở Về Thôn 1

Thôn Lão Khanh cách huyện Bình hơi xa, dựa theo tốc độ đánh xe vào lúc này của Từ Xuyên, anh phải đánh xe gần một giờ mới có thể trở về nhà.

Giờ phút này là lúc mặt trời xuống núi, phía chân trời có một vòng ánh sáng tà dương đỏ rực, đang chậm rãi chiếu vào bên trong thung lũng.

Trình Bảo Châu ngồi trên xe con lừa, thân thể ngã Đông ngã Tây, đầu lắc lư thiếu chút nữa muốn ngất xỉu rồi.

"Chậm một chút, chậm một chút."

Cô tức giận nói.

Từ Xuyên "Phi" một tiếng, phun cỏ đuôi chó trong miệng ra, quay đầu nhìn cô: "Cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện rồi, tôi còn tưởng cô bị sốt đến thành người câm rồi chứ."

Anh luôn cảm thấy mình rất thiệt, xài gần một trăm tám đồng sính lễ, nhưng lại cưới được một cô vợ nhỏ nhìn có chút ngốc.

Anh chỉ có một yêu cầu đối với vợ của minh--- Thông minh.

Không thông minh, thì không có cách nào vui vẻ lấy được tiền trên tay cha mẹ cả.

Nhưng lúc này không còn cách nào khác, cưới cũng đã cưới rồi, cũng không thể đưa cô về lại thôn Trình gia.

Từ Xuyên thở dài thật sâu, liếc nhìn khuôn mặt xám như tro tàn của Trình Bảo Châu, tò mò cô đang nghĩ gì trong lòng.

Không phải là đang ghét bỏ anh chứ?

Anh tự biết danh tiếng trong công xã của mình không được tốt, nhưng cô cũng có tốt hơn anh chỗ nào đâu.

Nói dễ nghe, là nửa cân bằng tám lạng thôi.



Nói khó nghe, đó chính là con rùa đen với ba ba.

Cho nên, kết hôn với anh có gì không hài lòng chứ?

Từ Xuyên không thích mặt nóng dán mông lạnh, nhìn bộ dạng sống không còn luyến tiếc của Trình Bảo Châu, anh cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lo đánh xe lừa.

Còn tăng thêm tốc độ!

Trình Bảo Châu thiếu chút nữa ngã lên lưng của anh!

[Tôi nói hết rồi, bây giờ cô phải nhận rõ thực tế.]

Hệ thống tận tình khuyên nhủ.

Trình Bảo châu sắp cắn môi đến bật máu rồi, trong lòng đang nói với cái hệ thống chó má này: "Tao mặc kệ, tao chỉ muốn trở về thôi, có chết tao cũng trở về!"

Sống ở chỗ này, cô chính là sống không bằng chết!

Hệ thông u oán nói: [Sợ rằng dù cô có chết cũng không thể trở về được.]

Nếu như có cách, nó cũng không muốn trói buộc với cô.

Trình Bảo Châu muốn khóc, sau khi cô trải qua buổi sinh nhật mười tám tuổi thật vui vẻ, chỉ đi ngủ một giấc, sao lại gặp phải chuyện này, đi tới chỗ này chứ.

Cam nhịu số phận sao?



Không thể nào, khôn phải trong tiểu thuyết có viết, chỉ cần chết một lần nữa, có cơ hội trở về rất lớn sao.

Hệ thống bị dọa sợ bỏi suy nghĩ này của cô, tiếng điện tử không ngừng vang lên, nó còn phải giả bộ bình tĩnh.

[Không trở về được.] Nó nói.

Trình Bảo Chầu hừ một tiếng mang theo giọng nức nở: "Mày biết?"

Cái hệ thống chết tiệt này còn không biết sao cô lại đến chỗ này, sao bây giờ có thể biết được cô không thể trở về được chứ?

Cô sẽ không bị nó lừa gạt đâu.

Gần tối gió thu thổi đến, tiếng sào sạt của lá cây và tiếng bước chân của con lừa thay nhau vang lên.

Trên đường về thôn có một hàng cây phong, đây là lúc lá phong nhuộm đỏ, ánh nắng chiều phủ thêm cho lá phong một tần ánh sáng rực đỏ.

Con lừa già quen đường đi, sau khi đi vào công xã Giang Môn thì bắt đầu tự đi về thôn Lão Khanh.

Từ Xuyên cũng không đánh xe nữa, anh nghĩ, hôm nay dù gì cũng là ngày kết hôn của mình, mặc dù sau khi đón dâu vào buổi sáng xảy ra từng chuyện xấu, cô dâu còn phải vào bệnh viên, tuy có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, đây cũng xem như là tốt rồi.

Vì vậy tâm trạng của anh từ từ thay đổi, cũng không so đo với chuyện hình như nàng dâu mới đang ghét bỏ mình.

Anh chống tay dời mông lên nền xe, rất có hứng thú hỏi: "Cô thật sự là một ngày ăn hai quả trứng sao?"

Trình Bảo Châu liếc xéo anh một cái, nói: "Nói bậy, rõ ràng một ngày chỉ có một quả."

Lúc cha mẹ nguyên chủ còn sống thì một ngày hai quả, sau khi chết thì thành một ngày một quả.