Chương 11: Cho Kẹo

Sau bữa trưa, Triệu Gia Lệ bỏ tiền vào bên trong hộp sắt có khoá.

“Sau này anh cần dùng tiền thì có thể lấy trong đó, chỉ cần nói cho em biết là được, để em ghi lại.”

Từ Thiên Thành ngồi lên băng ghế, thấy cô làm bộ mình chỉ bảo quản tiền, trong lòng anh có chút bất đắc dĩ.

Kể từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, cô trở nên lạnh nhạt với mọi thứ hệt như một vị Bồ Tát sống, chẳng lẽ sau một cơn bệnh nặng cô đột nhiên ngộ đạo rồi sao?

Cũng may anh không có ý kiến gì, sống chung với Bồ Tát sẽ dễ dàng thoải mái hơn.

Chờ người trong nhà tìm biện pháp cho anh trở về thành phố, lúc chia tay thì sẽ không làm tổn thương người ta.

Dựa theo suy nghĩ như vậy, Từ Thiên Thành muốn đối xử tốt với cô một chút.

Những người phụ nữ đã ly hôn ở nông thôn thường gặp rất nhiều khó khăn, sau này họ cũng không dễ tìm được người đàn ông tốt.

Nhưng không có cách nào khác, anh không thể ở đây mãi được.

Chờ khi tình hình ổn hơn ông ngoại sẽ chuyển anh trở về.

Đến lúc đó anh cũng không thể mang một cô gái nông thôn về nhà, chỉ có thể cho thêm một số tiền để bù đắp cho cô ấy.

Anh lấy một lượng lớn phiếu và tiền nhét vào hộp: “Muốn mua gì thì mua, đừng tiết kiệm.”



Lúc trước ở điểm thanh niên trí thức, con chó Trương Diên nhìn chằm chằm vào tiền và phiếu trong nhà gửi tới hàng tháng, Từ Thiên Thành chẳng mấy khi sử dụng.

Mấy thứ như bánh kẹo thì anh dùng để làm quà cho một ít thanh niên trí thức và trẻ con trong thôn, nửa năm qua anh tích góp được không ít tiền với phiếu.

Triệu Gia Lệ thấy anh giống Thiện tài đồng tử, cô chỉ mím môi im lặng.

Lúc này, một bàn tay rộng và thon dài xòe và trước mặt cô.

“Kẹo chỉ còn lại mấy viên này, em có muốn ăn không?”

Bảy, tám viên kẹo thỏ trắng lớn chất như núi nhỏ.

Mồm miệng nhạt nhẽo khiến cô đúng là hơi thèm, bèn chầm chậm đưa bàn tay ra nhận lấy.

Vị ngọt nhẹ, hương vị sữa đậm đà, đơn giản là không quá ngon.

Trong thời đại khan hiếm thức ăn này, ăn kẹo sữa thỏ trắng lớn thì không thua kém gì món ăn ngon phải đặt trước một tháng trong nhà hàng năm sao.

Triệu Gia Lệ đã phân chia xong xuôi trong lòng.

Trong nhà có ba đứa trẻ, mỗi đứa một cái, mẹ một cái, cô đã ăn một cái, hai cái còn lại thì cất đi sau này ăn dần.

Thấy cô híp mắt hưởng thụ, vẻ mặt lập tức trở nên sinh động hơn, trông cô lười biếng dễ thương như mèo con nằm phơi nắng bên cửa sổ, làm Từ Thiên Thành không khỏi bật cười.