Chương 30: Tiêu Xài Phung Phí

Thêm vào đó là khuôn mặt thanh tú xinh xắn nhỏ như bàn tay, nhiều nữ thanh niên trí thức sau khi xuống nông thôn vì làm việc nặng mà trở nên già nua tang thương, mà cô còn trông còn xinh đẹp hơn những cô gái ở thị trấn mấy phần, đã thu hút rất nhiều người để ý ngay khi cô vừa bước vào cửa.

Ngoài ra, chàng trai đi cùng cô gái trẻ này cao ráo, tuấn tú, khí chất oai phong, vừa nhìn là biết không phải người thường, làm bọn họ thầm cảm thấy đôi trẻ rất xứng đôi vừa lứa.

Triệu Gia Lệ cầm thực đơn lên xem, rất phung phí: “Tôi muốn mười cái bánh bao nhân thịt, hai bát mì thịt bò.”

Dù sao bây giờ quý ông thủ phủ tương lai đang rất giàu có, ăn ít đồ ăn như vậy cũng không có khả năng làm anh ta nghèo.

Từ Thiên Thành cũng không phản đối.

Nhân viên của tiệm cơm Quốc Doanh rất vui vẻ: “Vâng ạ! Tổng cộng là ba tệ, tôi sẽ tặng cho hai bạn một món ăn nhỏ.”

Sau khi thanh toán phiếu và tiền, bánh bao nhanh chóng được đưa lên.

Triệu Gia Lệ lấy một cái cắn một miếng, mùi thịt quen thuộc truyền tới, niềm vui sướиɠ của cô gần như tỏa ra.

Thấy mặt mày cô cong cong, hai má phồng lên, giống như một con sóc nhỏ đang ăn, sự phiền muộn tích tụ trong khoảng thời gian này dần dần tiêu tan không ít, Từ Thiên Thành cũng cầm lấy một cái bánh bao bắt đầu ăn.



Sau khi ăn bánh bao, mì thịt bò và các món ăn phụ cũng được mang ra.

Mì bò thời kỳ này rất đặc biệt, bát to hơn cả mặt của Triệu Gia Lệ, trọng lượng mì đầy đủ, thịt bò cũng có năm sáu miếng, chỉ đơn giản là giá cả không quá phải chăng.

Cô đã no lửng dạ, vì ăn không hết một bát mì nên cô gắp một nửa số mì cho Từ Thiên Thành, còn lấy cho anh hai miếng thịt bò, lại thêm đồ ăn kèm như tiêu và ớt cắt nhỏ, hương vị cũng không khỏi quá tốt.

“Ngày nào cũng được ăn như thế này thì tốt quá.”

Người ngồi ở bàn bên cạnh vừa nghe, thở dài cười nói:

“Không được đâu, thịt bò không thể cung cấp mỗi ngày được. Ở nông thôn nhiều nơi đều cần trâu bò để cày ruộng, chỉ khi chúng quá già không di chuyển được hoặc bị bệnh thì mới bị gϊếŧ thịt đưa cho nhà hàng.”

Thì ra là như vậy, Triệu Gia Lệ hơi nhếch khóe môi:

“Hiện tại không được, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không được! Đến khi máy móc thay thế gia súc mới có thể giải phóng lực lượng sản xuất.

Sau này chăn nuôi bò thịt quy mô lớn, chỉ cần có tiền là có thể ăn thịt bất cứ lúc nào.”