Chương 38: Mặc Cả

Triệu Gia Lệ chọn vải caro màu vàng nhạt để chuẩn bị may váy mặc sau khi kết hôn, cô cũng mua vải đỏ để may đồ cưới.

"Đồng chí, chỗ tôi có một ít vải bông tốt, chỉ là có chút tỳ vết, cô có muốn xem không? Không cần phiếu, giá giảm còn 80% thôi."

Chị gái bán hàng hạ giọng nói nhỏ với Triệu Gia Lệ khi thấy cô ra tay hào phóng, chàng trai xách đồ bên cạnh trông không giàu có thì cũng là người có quyền thế.

Không ngờ còn gặp chuyện tốt như vậy, Triệu Gia Lệ khẽ nhướng mày, tỏ ra bình thản nói: "Đưa cho tôi xem thử trước nào!"

Chị gái bán hàng nhanh chóng vào kho cầm ra một bó lớn vải bông màu trắng.

Chất lượng của những miếng vải bông này thực sự tốt, mịn và không thô, nhưng vì bảo quản không tốt nên bị mối mọt làm hỏng.

Mà lại những chỗ bị mối mọt cắn đυ.c nằm rải rác và không tập trung một chỗ, mà cắt thành nhiều mảnh thì không thể bán như vải bông tốt.

Thời đại này vải vóc thiếu thốn, không thể chia cho công nhân, cũng không nỡ bỏ đi, chỉ có thể tồn đọng.

Triệu Gia Lệ sờ vào miếng vải, trong lòng bắt đầu tính toán.

May cho mình hai bộ áo sơ mi để mặc, may thêm cho thầy u, còn có Đại Nha, Đại Hổ và Tiểu Muội cũng may một bộ.

Về phần Từ Thiên Thành thì người nhà anh sẽ gửi quần áo may sẵn nên không cần.



Cô thu tay lại, trên mặt không thể hiện cảm xúc mà bình thản nói: "Giảm còn 30%, không được thì thôi."

Từ Thiên Thành hơi kinh ngạc.

Mặc dù anh chưa nhìn thấy ai cò kè mặc cả bao giờ, nhưng mở miệng ra lại đòi giảm còn 30% thì cũng quá xấu xa.

Chị gái bán hàng cũng cảm thấy giá cả quá thấp, sắc mặt cũng đen lại nói: "Giảm giá nhiều như vậy chúng tôi không bán được, tối đa là 60%."

Cửa hàng tạp hóa những năm 1970 không có khái niệm phục vụ như khách hàng là thượng đế.

Gặp các mặt hàng bán chạy như đồng hồ, tivi xe đạp, thì các chị gái bán hàng kiêu ngạo đến mức để mắt lêи đỉиɦ đầu luôn ấy chứ.

"Vậy thì thôi, chúng ta đi mua thứ khác đi." Triệu Gia Lệ xoay người rời đi không chút do dự.

Từ Thiên Thành tưởng rằng không mua thật, bèn cầm theo đồ đi theo sau.

Loại vải bông bị mọt ăn rồi thì dù có tốt cũng không so sánh được với vải còn nguyên vẹn, dù sao anh cũng chướng mắt, nếu muốn mua thì lên tới thẳng tạp hóa trên thành phố chọn sẽ tốt hơn.

"Nữ đồng chí, chờ đã." Chị gái bán hàng vội vàng gọi Triệu Gia Lệ lại, cách trả giá này mặc dù phổ biến nhưng ai mà biết được thật giả: "Chúng ta có thể thương lượng, cô xem 50% được không?"