Chương 42: Làn Da

Kiểm kê xong, Triệu Gia Lệ buộc lại túi da bạt, ngẩng đầu nhìn mặt trời càng lên cao: “Nhiệt độ càng ngày càng nóng, chúng ta nhanh trở về thôn đi!”

Mặc dù ngồi trên xe đạp gió thổi mát rượi nhưng xe không có mái che, cô cũng không mang nón che nắng.

Làn da quanh năm không ra nắng của cô không thể chịu được ánh nắng chói chang, nếu không cẩn thận da sẽ chuyển sang màu đỏ, thậm chí có cảm giác bỏng rát.

Nói cho cùng thì do cơ thể này quá yếu ớt, nhưng làn da thực sự rất đẹp.

Làn da cô trắng nõn như phát sáng, thuần khiết không tì vết, non nớt nhẵn mịn, cho dù kem lót tốt đến mấy cũng không đạt được hiệu quả như vậy.

Mỗi khi tắm táp, Triệu Gia Lệ đều không kìm được yêu chính bản thân mình.

Có được làn da đẹp như vậy, phần nào đã bù đắp được cho nỗi đau mất đi đôi chân dài miên man.

Cô quyết định nếu tương lai phát tài thì nhất định phải mua những sản phẩm chăm sóc da tốt nhất cho mình.

Từ Thiên Thành buộc chặt đồ, đôi chân dài nhoáng một cái cưỡi trên chiếc xe đạp, hai chân vững vàng đặt trên mặt đất, giữa đũng quần và yên xe vẫn còn một ít khoảng trống.

Triệu Gia Lệ thấy vậy thì không ngừng hâm mộ.

Hiện tại chiều cao của cô hơi bất tiện cho việc đi chiếc xe đạp kiểu cũ này, không biết sau này liệu cô có cao thêm nữa không.

Ở phía nam, chiều cao của Triệu Đại Cường và Vương Mỹ Quyên không tính là thấp.



Ba anh trai cô cũng cao, đặc biệt là anh hai cao khoảng cao 1 mét 8, chỉ có người em gái là cô chiều cao quá thấp.

Dù khuôn mặt ưa nhìn đến đâu nhưng nếu vóc dáng không theo kịp thì phong thái và khí chất sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Cô cẩn thận ngồi lên yên ghế sau, hai tay theo thói quen ôm chặt vòng eo của người đàn ông.

Cơ thể Từ Thiên Thành nhất thời cứng ngắc, nhưng anh nhanh chóng thả lỏng.

Có một lần thì sẽ có lần hai, dù sao anh cũng không mất một miếng thịt, tùy theo cô đi!

Chiếc xe đạp nhanh chóng băng qua con đường đá tương đối bằng phẳng ở thị trấn.

Gió mát thổi qua mặt, không lạnh như buổi sáng.

Triệu Gia lệ híp mắt hưởng thụ.

“Từ Thiên Thành, anh ăn cái gì mà cao như vậy?”

Anh hai đã được coi là cao rồi, đứng chung một chỗ mà Từ Thiên Thành còn cao hơn cả cái đầu, ít nhất cũng phải 1 mét 88.

Nghe vậy, khóe môi Từ Thiên Thành hơi cong lên: “Không ăn gì đặc biệt, đến tuổi dậy thì dáng người tự cao lên vậy thôi.”

Cùng là đến tuổi dậy thì, vì sao dáng người của nguyên thân không cao vụt lên như vậy?