Chương 45: Vừa Ốm Yếu Vừa Hề Hước

“Con tính toán kiểu gì vậy? Tiểu Từ thì sao? Con không làm một bộ đồ nào cho nó đâu.”

Vương Mỹ Quyên quay lại nhìn cô con gái không bớt lo đang trốn sau lưng con rể.

“Anh ấy có một ít quần áo may sẵn do người nhà gửi đến, không thích những chất liệu này.”

Triệu Gia Lệ không dám làm loạn nữa, còn nhỏ giọng bổ sung:

“Quần áo của anh ấy còn nhiều hơn cả con, chiếm hơn nửa tủ quần áo, toàn đồ mới đấy ạ.”

Vương Mỹ Quyên tức giận vỗ đầu cô một cái:

“Tiểu Từ không thiếu thì con không mua, nào có ai làm vợ như con chứ, chỉ biết đòi này muốn kia. Có biết vợ chồng cần phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau thì mới bền lâu không?”

Triệu Gia Lệ bĩu môi.

Bền lâu là cái quỷ gì chứ, một khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc thi hai người sẽ chia tay, từ đó trở đi cô sẽ lấy lại được cuộc sống độc thân tươi đẹp của mình.

Thấy con gái không có phản ứng, Vương Mỹ Quyên nhướng mày:

“Con nghe thấy thì chít chít một tiếng, có muốn u đánh gãy chân chó của con không?”

Để giữ chân chó của mình, Triệu Gia Lệ nhịn nhục: “Chít!”

Từ Thiên Thành không nhịn được cười ra tiếng.



Anh không biết nhà họ Triệu làm thế nào mà nuôi dạy được cô nàng hề hước vừa ốm yếu vừa buồn cười như vậy.

Hà Chiêu Đệ và Triệu Quốc Đống cũng cười.

Vương Mỹ Quyên suýt thì không thể giữ vẻ mặt nghiêm khắc nữa:

“Con bớt một bộ đồ lót ra rồi làm cho tiểu Từ. Quyết định như vậy đi, nếu con dám tiêu tiền của tiểu Từ bừa bãi, cẩn thận u đánh gãy chân con.”

Triệu Gia Lệ còn có thể nói gì nữa, cô chỉ có thể bất lực nhìn mảnh vải chưa kịp ôm nóng thì đã rời khỏi mình, bị đưa vào trong phòng của mẹ cô và khóa trong tủ, có lẽ sẽ không thể nhìn thấy nó cho đến khi tiệc cưới kết thúc.

Lần này thật mất mặt, trong lòng nghẹn một bụng tức giận, cô bèn chạy tới chỗ ông anh hai đã làm chuyện xấu, siết chặt nắm đấm nhỏ của mình dúng sức đập mạnh vào người anh ta:

“Đều là lỗi của anh, tại anh hết, có người anh nào chơi đểu em gái mình như anh không?”

Từ Thiên Thành mang những đồ khác vào trong phòng.

Sợ cô sẽ mất kiểm soát cảm xúc lại phát bệnh phải nhập viện, anh đứng ở cửa lớn tiếng gọi: “Lệ Lệ, vào dọn đồ của em đi!”

Triệu Gia Lệ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn anh hai một cái rồi mới xoay người đi vào trong phòng.

Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ thở dài.

Trước đây, em gái anh sức khỏe kém, cả ngày buồn bã ủ rũ khiến người ta xót xa, bây giờ cuối cùng cũng hoạt bát hơn nhưng lại quá ồn ào, làm anh trai như có chút không chống đỡ được, may mắn là có em rể gánh vác.