Chương 8

Con thứ ba tên là Triệu Quốc Huy, có tướng mạo khá giống Vương Mỹ Quyên, ngũ quan đoan chính, phụ trách lái máy kéo giao hàng trong làng, không có việc gì thì ra ruộng kiếm điểm công, lấy người vợ tên là dương hiểu Bình, sinh được một trai một gái, con trai bốn tuổi tên mụ là Đại Hổ, con gái ba tuổi là người nhỏ nhất trong nhà mọi người đều gọi là em gái nhỏ.

Một nhà mười người hiện giờ lại thêm con rể mới kết hôn Từ Thiên Thành, một chiếc bàn tròn rất lớn mà ngồi chật ních, vai kề vai, gần như không còn khe hở.

Bởi vì con rể mới vừa tới nhà ở, bệnh của con gái cũng đã ổn định, lần này Vương Mỹ Quyên bảo con trai cầm phiếu thịt và tiền đi mua một cân thịt, rang nửa cân, bỏ bốn quả trứng ra nấu một nồi canh trứng, thêm một con cá kho và nửa bát măng hầm, như vậy cũng đã thịnh soạn gần bằng ăn tết.

Người nhà họ Triệu ngửi thấy mùi thơm cũng sắp đi không nổi nữa, sau khi ngồi xuống thì nhìn chăm chăm vào món thịt.

"Đứa nào cũng tham ăn, giống như cả trăm năm chưa từng được ăn thịt ấy." Vương Mỹ Quyên "hừ" một tiếng, dẫn đầu gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Từ Thiên Thành, híp mắt cười, sắc mặt thay đổi rất nhanh: "Tiểu Từ, đừng khách sáo, sau này là người một nhà, ăn cơm thì phải cướp đồ ăn, con không chủ động thì sẽ đói bụng."

Từ Thiên Thành hơi ngượng ngùng mỉm cười:

"Cảm ơn mẹ."

Cảm ơn xong, anh ta lấy một thứ từ trong túi giấy ra, đưa tới.



Vương Mỹ Quyên mở ra xem, sửng sốt:

"Trời ơi, nhiều thế!"

Tròn hai mươi đồng đấy!

Phải biết rằng hiện giờ một xu có thể mua được vở và giấy, hai xu có thể mua được một cân trứng, hao mươi đồng được tính là khoản tiền lớn.

Tình hình nhà họ Triệu cũng được coi là tốt trong đại đội, cả trai lẫn gái đều có thể đi làm kiếm điểm công, Vương Mỹ Quyên cũng không phải là người hút máu con cái, mỗi tháng con cả và con ba nộp thêm hai ba đồng là được, con thứ hai tham gia quân ngũ tình hình tốt hơn chút thì chủ động gửi về tám đồng, hai mươi đồng là số tiền bà không dám nghĩ.

Từ Thiên Thành đã liệu được khoản tiền này sẽ khiến mọi người có phản ứng như thế nào, đối với anh ta mà nói, chuyện tiền tài có thể giải quyết được đều không tính là chuyện lớn.

Lúc còn trẻ ông nội anh ta đã quyên góp rất nhiều tiền tài và vật tư để ủng hộ kháng chiến, trước khi sự kiện lần này nổ ra, ông đã nhận được thông báo, chuyển tài sản đi gần hết rồi.

Chỉ không ngờ cha anh ta một lòng chuyên tâm học hành lại bị đám học sinh vô ơn công kích, khiến cho bản thân anh ta cũng không thể tránh khỏi.