Chương 25

Đằng sau hắn ta còn có một cô gái nhỏ mắt hạnh mặt tròn, trông rất hoạt bát.

Cô gái nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp như Lâm Điềm, chỉ thấy cô giống như hoa hải đường trong thơ, kiều diễm động lòng người.

Cô gái nhỏ đỏ cả mặt, nhưng cô bé rất tự nhiên, tiến đến trước mặt Lâm Điềm khen ngợi: "Chị ơi, chị đẹp quá."

Lâm Điềm tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng không thấy đột ngột, nên cũng đáp lại: "Cảm ơn, em cũng rất xinh."

Được chị gái xinh đẹp khen như vậy, Triệu Vân Vân có chút ngượng ngùng. Nhưng cô bé thực sự muốn kết bạn với cô, nên chủ động giới thiệu: "Chị ơi, em tên là Triệu Vân Vân, bên cạnh là anh trai em, Triệu Tri Hành. Chị đi tàu một mình ạ?"

Lâm Điềm đáp: "Ừ, một mình. Chị tên Lâm Điềm, hai anh em định đi đâu vậy?"

Triệu Vân Vân nói đích đến của họ, cũng là Bắc Kinh. Lâm Điềm có chút bất ngờ, nhưng trong lòng chỉ cảm thán một câu thật khéo.

Hai người nói chuyện rất hợp nhau, hôm nay Lâm Điềm mặc một chiếc áo len màu vàng, bụng hơi nhô lên nhưng không nhìn ra rõ.



Triệu Vân Vân lén nhìn anh trai đang đọc sách, trong lòng nảy sinh ý định se duyên cho hai người, cô bé thấy chị dâu của mình nên là người như Lâm Điềm.

Vì vậy, đến giờ ăn trưa, Triệu Vân Vân chủ động nói: "Chị Điềm Điềm, chị có mang theo đồ ăn không?"

Lâm Điềm đã sớm nghĩ đến việc mua đồ ăn trên tàu, mặc dù đắt hơn một chút, nhưng cô cũng lười làm. Vì vậy, cô nói: "Không, chị định ra toa ăn mua cơm ăn."

Triệu Vân Vân khẽ nhếch môi, nói: "Chị Điềm Điềm, để anh trai em đi mua đi, dù sao anh ấy mua hai phần hay ba phần cũng không có gì khác biệt."

Lúc này, Triệu Tri Hành cũng lên tiếng, nói: "Tôi tiện thể mua giúp đồng chí Lâm luôn, hai người đừng ra ngoài, trên tàu rất loạn."

Lâm Điềm cũng không từ chối, đưa tiền cho hắn ta, nói: "Vậy thì cảm ơn đồng chí Triệu."

Ăn cơm xong, Lâm Điềm nghỉ trưa một lúc, nhưng cô không ngủ, chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiếng ồn ào và tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài toa tàu thỉnh thoảng truyền đến, nhưng may là bốn người trong toa tàu của họ đều rất yên tĩnh.