Chương 34

Lâm Điềm cũng không thấy có gì không thể nói, bắt đầu kể lại một cách đầy màu sắc về việc nguyên chủ bị người nhà ép tái giá, còn có cả những lời đồn đại trong làng, cô đều nói nghiêm trọng hơn. Trong miệng cô, bản thân mình chính là một kẻ đáng thương.

"Vì vậy, em mới đến tìm anh, ở trong làng em thực sự không thể ở được nữa." Lâm Điềm thở dài, vẻ mặt buồn bã nói.

Sở Từ nghe càng lúc càng đen mặt, đợi cô nói xong lại xin lỗi lần nữa: "Là lỗi của anh, annh cũng không biện minh cho mình, là anh có lỗi với các em. Nhưng em yên tâm, chúng ta là vợ chồng, sau này sẽ không chia lìa nữa."

Lâm Điềm sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại nói: "Trước khi anh đi, anh đã nói một tháng nữa sẽ đến đón em. Mặc dù bây giờ là em đến tìm anh, nhưng kết quả cũng không có gì khác biệt."

Ý cô muốn nói là, Sở Từ đừng tự trách mình quá.

Nhưng sau khi Sở Từ nghe xong, trong lòng lại càng tự trách bản thân thêm mấy phần.

Cả hai đều đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, vì vậy Lâm Điềm hỏi một câu mà cô quan tâm nhất: "Anh định sắp xếp cho em thế nào?"



Thực ra vừa rồi anh đã nghĩ trong đầu, anh có một căn tứ hợp viện, có thể cho Lâm Điềm ở tạm trước. Còn về vấn đề hộ khẩu, chỉ có thể nhờ người giải quyết.

Anh nói ý nghĩ của mình cho Lâm Điềm biết, Lâm Điềm gật đầu, lúc này cô mới nhớ ra Sở Từ đúng là bị mất trí nhớ. Nhưng anh chỉ quên những chuyện sau 17 tuổi, tức là quên mất cô và chuyện bọn họ kết hôn.

Lâm Điềm cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Người thân trong nhà anh, anh còn nhớ không?"

Sở Từ xoa mũi, nói một cách không tự nhiên: "Nhớ chứ, anh chỉ quên những chuyện sau 17 tuổi thôi."

Quả nhiên, trong lòng Lâm Điềm không khỏi mắng tác giả truyện này, nhưng trên mặt vẫn tươi cười. Cô và hai đứa trong bụng chỉ là pháo hôi, là công cụ thúc đẩy cốt truyện.

Cô nói: "Thế thì cũng may mắn trong cái bất hạnh rồi, nếu người nhà anh không có tin tức của anh chắc lo lắm."

Thực ra Sở Từ đã kể cho nguyên chủ một chút, đại khái là trong nhà còn những ai.