Chương 35

Đúng là Hàn Ái Dân biết. Không chỉ có bánh trung thu, hầu hết những loại hàng hoá bày bán trong công xã, cậu nhóc đều nắm rõ trong lòng bàn tay: “Hiện tại bánh trung thu kiểu này đang được bán trong công xã với mức giá là một cái phiếu bánh có thể mua bốn cái, nhưng mỗi cái bánh còn cần thêm một mao tiền. Nếu không có phiếu, bên công xã cũng lén bán cho người khác, nhưng giá phải cao hơn năm phân tiền.”

Hoá ra là như vậy. Một cái bánh trung thu không có phiếu, sẽ tương đương với một mao năm một chiếc, giá này thực sự khá cao.

Vì thế Tô Nguyệt quyết định: “Ái Dân, chúng ta cứ định giá bánh trung thu là hai mao tiền một cái đi, không cần phiếu. Đương nhiên, nếu người ta có phiếu, chúng ta cũng bán, không cần biết là phiếu dầu hay phiếu gạo, em cứ bán cho chị. Em cứ tuỳ theo tình hình mà tính tiền cho người ta, em thấy sao?”

Hàn Ái Dân lập tức lưu loát gật đầu: “Không thành vấn đề, chị Tô Nguyệt, tất cả chị cứ giao cho em. Hiện tại cũng không còn sớm, em phải chạy nhanh đi bán.”

Tô Nguyệt nhìn cậu nhóc còn vội vàng hơn cả cô, cảm thấy có chút buồn cười. Không chờ cậu chạy vụt đi, cô đã gọi cậu lại. Cô đưa cho Hàn Ái Dân địa chỉ nhà chị Giang lần trước đã mua Bánh Trứng Gà của cô, để cho cậu tới nhà chị Giang bán trước.

Lần trước chị Giang còn dặn cô, nếu làm ra món gì ngon phải nhớ mang tới cho chị ấy mà.

Sau khi Hàn Ái Dân nhớ kỹ địa chỉ, cậu lập tức khiêng cái rổ nhanh như chớp chạy đi. Bước chân của cậu chạy khiến cho Tô Nguyệt đứng nhìn theo mà trợn mắt há hốc mồm. Cô sâu sắc cảm nhận được cảm giác buồn bã khi một người lớn như cô cũng không chạy nhanh bằng đứa nhỏ nhà người ta.

Đứa nhỏ này thật sự quá lợi hại.

Hàn Ái Dân đi bán đến chập tối mới trở về. Khi cậu nhóc quay lại, còn chẳng thèm về nhà, đã lập tức chạy tới tìm Tô Nguyệt. Khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng cả lên, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng, thoạt nhìn cũng nhận ra tinh thần của cậu đang rất phấn chấn.



Tô Nguyệt thầm suy đoán, hôm nay hẳn là cậu bán không tồi.

Quả nhiên, còn không đợi Tô Nguyệt mở miệng hỏi, Hàn Ái Dân đã chủ động thấp giọng hưng phấn nói: “Chị Tô Nguyệt, tất cả bánh trung thu đều bán được rồi! Chị nhìn xem!”

Nói xong nhóc con liền đào một đống tiền ra, ở giữa còn kèm theo đủ loại kiểu dáng phiếu, có phiếu gạo, tem phiếu công nghiệp, còn có không ít phiếu thực phẩm phụ.

“Trời, kiếm lời nhiều như vậy.” Tô Nguyệt nhìn thấy tiền cũng vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy đống phiếu, cô mới thực sự hưng phấn. Cũng bởi ở thời đại này, số phiếu trên tay mỗi người đều có hạn chế.

Ít như vậy cho nên mới quý giá, nhiều thứ có tiền cũng không mua được, nhưng có phiếu là có thể mua. Lần trước khi cô đi họp chợ, cô đã dùng hết tất cả phiếu trên người rồi, hiện tại đột nhiên có thêm nhiều phiếu như vậy, có thể không cao hứng sao?

Hàn Ái Dân: “Đầu tiên em đi tới địa chỉ mà chị cho em, em cho người nhà bọn họ nếm thử trước. Mọi người đều nói ăn ngon, lập tức đã mua tám cái. Sau đó, em còn chưa kịp đi nơi khác bán, chị Giang đã giữ em lại, chị ấy nói đừng đi nơi khác bán, để chị ấy giúp em hỏi một chút xem có người nào trong xưởng bọn họ muốn mua hay không. Sau đó em cho vài nhà khác cũng nếm thử, bọn họ đều muốn mua. Cứ như vậy, một rổ đầy bánh trung thu đã bán hết sạch ở khu đó, em cũng chưa kịp đi nơi khác bán.”

Hàn Ái Dân càng nói càng kích động: “Chị Tô Nguyệt, trong đại viện xưởng dệt còn có vài nhà đến chậm không còn hàng để mua. Bọn họ hỏi em còn bánh hay không, còn hỏi em ngày mai có tới xưởng bọn họ bán hay không.”

“Là vậy sao? Thật tốt.” Tô Nguyệt cũng không nghĩ bánh trung thu sẽ bán chạy như vậy, cô còn cho rằng giá cả hơi cao cho nên bán hơi khó khăn.

Tô Nguyệt lập tức vào nhà mang toàn bộ bánh trung thu hôm nay mình làm ra: “Ái Dân, hôm nay chị lại làm một rổ, ngày mai em lại cầm tới nơi đó bán nha, thuận tiện hỏi một chút những nhà ở đó còn có thân thích muốn mua hay không. Sau đó, chúng ta có thể dự định số lượng, ngày hôm sau lại đi đưa hàng hoá cho bọn họ.”