Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh

Chương 30: Tin Đồn Trong Đại Đội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Thúy Thúy hung ác nghĩ phải giáo huấn con trâu chướng mắt này cho thật tốt, Hàn Thầm đối với nó rất tốt, cô ta đã sớm nhìn nó không vừa mắt.

“Mu mu mu”

Tô Điềm Điềm thấy vậy, chớp chớp mắt liền nhấc thỏ con đặt lên trên người mình, quay đầu chạy về phía chuồng bò.

“Mu mu!”

Có người muốn đánh trâu.

Hàn Thầm đang cầm quyển sách dạy nấu ăn nghiên cứu cách làm thịt kho tàu, thì nghe thấy có người gõ của.

Hàn Thầm lắc đầu, khóe miệng hiện lên một chút ý cười.

Nhưng mà theo sau tiếng gõ cửa lại là một âm thanh chói tai, Hàn Thầm dừng một chút liền nhanh chân mở cửa lớn ra.

Vừa lúc cùng Tô Điềm Điềm chạm mặt, Tô Điềm Điềm liền chỉ về phía sau.

Hàn Thầm ngẩng đầu nhìn lên, mày liền hung hăng nhăn lại, “Đồng chí Chu đến đây là có việc gì sao?”

Chu Thúy Thúy nghe thấy vậy mặt cứng đờ, mới vừa rồi cô ta gọi nhưng không thấy ai trả lời, cô ta còn tưởng thanh niên trí Hàn không có ở đây.

Thịt kho tàu của Hàn Thần vừa nấu xong, xung quanh đều tỏa là mùi hương mê người, làm Chu Thúy Thúy liêm tiếp nuốt nước miếng.

Giọng nói khó tránh khỏi ngượng ngùng, “Thanh niên trí thức Hàn, ta tới chính là muốn hỏi một chút về lời đồn trong đại đội có phải là sự thật hay không, đương nhiên là ta tin tưởng Thanh niên trí thức Hàn không làm chuyện đó, chẳng qua mang theo một đứa trẻ bên mình tóm lại cũng không tốt phải không? ”

Hàn Thầm hờ hững đáp lại, “Ta nguyện ý mang theo, đồng chí Chu có ý kiến?”

Chu Thúy Thúy trong lòng hoảng loạn, cô ta bất quá chỉ muốn hỏi một chút, ai có thể nghĩ đến đối phương lại có phản ứng lớn như vậy, cho nên đứa nhỏ này là con của thanh niên trí thức Hàn.

Nếu là như vậy cô ta còn lấy lòng đối phương làm gì, tuy đối phương có tiền, nhưng Chu Thúy Thúy cô ta cũng sẽ không đi làm mẹ kế.

Chu Thúy Thúy hoảng loạn chạy đi, đến một câu tạm biệt cũng không chưa nói.

Lưu lại thỏ con cùng Tô Điềm Điềm hai mặt nhìn nhau!

Hàn Thầm thu hồi sắc mặt, sợ tiểu ngưu sẽ tức giận, giọng nói giả vờ bình thản, “Nhóc con mau xuống dưới, ngươi không biết mình rất nặng sao, sẽ đè lên tiểu ngưu làm nó khó chịu.”

Hắn còn chưa có cưỡi qua đâu, nhìn thật chói mắt.

Đôi mắt của thỏ con đỏ lên từ trên người của Tô Điềm Điềm trèo xuống dưới, nhìn lại giống như rất ủy khuất.

Tô Điềm Điềm, ”Mu mu…” Cô cảm thấy thỏ con không nặng a!

Bất quá nhiều nghi vấn đến đâu cũng bị hương thơm của thịt kho tàu đánh bay.



Tài nấu ăn của Hàn Thầm thật tốt, mùi hương nồng đậm như vậy, màu sắc mê người của thịt kho tàu thành công làm cho sát thủ phòng bếp như Tô Điềm Điềm hai mắt sáng lấp lánh.

Từ trước đến này chưa bao giờ gặp qua mỹ vị như vậy, thịt kho tàu được cắt thành những miếng nhỏ, lúc được đút cho ăn miệng của Tô Điềm Điềm há thật lớn.

Trong miệng còn chưa ăn xong mà đôi mắt còn mở thật lớn nhìn chằm chằm vào miếng thịt khác, khi nhai quai hàm đều phình lên, đây là thói quen của cô ở hiện đại, nhìn hết sức đáng yêu.

Hàn Thầm vừa cười vừa đút từng miếng từng miếng cho Tô Điềm Điềm.

Thỏ con cũng nhìn chằm chằm vào cô.

Một mình ăn thịt Tô Điềm Điềm, “.....”

Tô Điềm Điềm chọc chọc thỏ con, dùng chân ý bảo cậu cũng ăn, tiểu hài tử nên ăn nhiều một chút thân thể mới có thể khỏe mạnh cường tráng.

Trong lòng Hàn Thầm có chút bực bội, cũng không có đút cho Tô Điền Điềm nữa.

Tô Điềm Điềm còn đang há miệng chờ sạn phân quan đút mình ăn, kết quả, trơ mắt nhìn hắn đem miếng thịt của mình đút vào trong miệng ăn mất.

“Mu mu…”

Thịt của ta!

Hàn Thầm cười cười, “Tiểu ngưu ăn no rồi đi, ta đút mãi cũng thấy có chút đói bụng”

Tô Điềm Điềm, “....”

Sạn phân quan ngươi làm như vậy sẽ đánh mất trâu thật đấy.

Thỏ con thấy vậy môi liền mím lại, tay nhỏ đô đô thịt run rẩy bưng chén lên, cầm chiếc đũa gắp một miếng thịt kho tàu đút vào miệng của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm, “Mu mu”

Mu ~ biết mà chỉ có thỏ con là đau lòng cho cô

Hàn Thầm, “....”

Chu Thúy Thúy nghĩ mình đã biết được sự thật, liền hoảng loạn mà trở về nhà, trải qua nhiều lần dò hỏi của mẹ ruột, rốt cuộc cũng kể lại mọi việc.

Mẹ của Chu Thúy Thúy vẫn luôn xem Hàn Thầm là con rể tương lai mà đối đãi, ai biết được sẽ xảy ra chuyện này, làm chậm trễ khuê nữ của bà thời gian dài như vậy.

Không đến nữa ngày, chuyện này đã bị mẹ của Chu Thúy Thúy lan truyền ra bên ngoài.

Tin Tức này ở đại đội truyền đến ồn ào huyên náo, nếu như lúc trước chỉ là nói giỡn, nhưng hiện tại thì chứng cứ rõ ràng.



Trong khoảng thời gian ngắn nhân khí của Hàn Thầm hoàn toàn không có, nhưng lại tiện nghi cho những ngươi khác trong đại đội.

Mà đối với mấy người Hàn Thầm lại không có ảnh hưởng gì.

Hôm nay, đại đội Hồng Dương xảy ra chuyện lớn, cục trưởng Cục Cảnh sát trưởng tự mình đến đây.

Vinh quang cỡ này những đại đội khác đều không có, đại đội trưởng tâm tình kích động.

Cục trưởng còn đặc biệt khen ngợi ông ta, làm cho cả người đại đội trưởng đều choáng váng.

“Cục trưởng, ngài đây là muốn mạng già của ta sao, lão nhân ta làm sao có bản lĩnh lớn như vậy”

Cục trưởng xuy tay, “Đó là do ngươi khiêm tốn, trâu của đại đội Hồng Dương cứu người, chuyện này từ xưa đến này cũng chưa từng có. ”

Đại đội trưởng rất kinh ngạc, liền dò hỏi, “Cục trưởng, ngài nói trâu của đại đội chúng ta cứu người”

Cục Trưởng, “Không chỉ có một, mà là 12 đứa trẻ a! còn đem bọn buôn người bắt về quy án. ”

Cục trưởng nói xong liền nhíu mày, “Chẳng lẽ đại đội các ngươi còn chưa tiến hành khen ngợi cho trâu? đồng chí Chu, trâu tuy rằng chỉ là gia súc, nhưng cứu được 12 đứa trẻ cũng không phải là chuyện nhỏ, như thế nào lại không được tiến hành khen ngợi!”

Đại đội trưởng cười trừ, “Chủ yếu là ta không biết có chuyện như vậy.”

Cục trưởng dừng một chút, nói thầm, “Tôi nhớ rõ còn có một đứa trẻ đang ở nhờ tại đại đội của các ngươi.”

Cục trưởng biểu tình lập tức nghiêm túc, “Chuyện nào nên khen ngợi thì phải khen ngợi, bởi vì việc này tôi còn đặc biệt xin phía trên cấp cho đại đội các ngươi một tờ giấy khen! ”

“Nhất định, nhất định phải khen ngợi.”

“Tôi hôm nay cũng không có việc gì, liền ở lại quan sát đi! tôi còn nhớ Trâu của đại đội các ngươi rất thông minh. vừa lúc tôi muốn đem phí chăm sóc đứa trẻ bị lừa bán cho Hàn Thầm. Thời buổi này mọi người đều không giàu có gì, cũng không thể để thanh niên trí thức Hàn chiêu cố không công phải không. Tôi đặc biệt đến đây đưa cho cậu ấy.”

Đại đội trưởng nghe vậy thì sửng sốt, tin đồn nhảm nhí trong đại đội hắn cũng biết, lúc biết tin này, hắn chỉ thở dài vài tiếng, Thanh niên trí thức Hàn không thể làm con rể của mình. Ai ngời chân tướng sự việc lại như vậy.

Đại đội trưởng triệu tập một nhóm lãnh đạo của đại đội tới, liền vội vàng chuẩn bị đại hội khen ngợi.

Đại đội Hồng Dương đã lâu chưa có mở đại hội khen ngợi, ai mà biết được vai chính lại là một con trâu.

Ở phía trên treo một cái băng rôn lớn bằng vải đỏ, “Đại hội khen ngợi trâu thần.” Chữ là do chính cục trưởng tự mình viết, đây có thể nói là một vinh dự rất lớn.

Lúc mà Tô Điềm Điềm còn đang mơ hồ, đã bị sạn phân quan đeo cho một bông hoa hồng màu đỏ rất lớn được làm bằng vải.

Tô Điềm Điềm, “.....”

“Mu mu”

Nói Thật, cô có chút ngại ngùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »