Chương 3: Bất Công

Trong lòng nguyên chủ tủi thân, không dám phản kháng cũng không biết trút bầu tâm sự với ai, ngày nào cũng thấp thỏm bất an, hai ngày trước gội đầu chưa khô đã nằm xuống, kết quả bị lạnh sốt cao một ngày.

Tuy đã uống thuốc hạ sốt, nguyên chủ phỏng chừng vẫn chưa chết nên mình mới xuyên qua đây!

Cái gia đình gì thế này?

Cô cũng không cần!

Kiếp trước cha mẹ cô đều còn sống, cơ thể khỏe mạnh, vô cùng thương yêu cô, cô học hành tốt thi đỗ vào đại học trọng điểm, sau này làm việc được thuê làm giáo viên trong một cơ sở giáo dục với mức lương cao, sau này các cơ sở giáo dục đóng cửa, cô lại quay trở lại trường học.

Năm nay trường học kêu cô làm chủ nhiệm của một lớp tốt nghiệp, cô từ chối đủ đường, bản thân thích tự do, hoàn toàn không làm chủ nhiệm được, sống chết không đẩy được cũng chỉ đành đi nhậm chức.

Có khả năng áp lực quá lớn, kết quả xuyên qua trong giấc mơ luôn.

Cô không dám tưởng tượng nếu cha mẹ biết mình chết đi sẽ đau lòng cỡ nào, chỉ cầu cha mẹ tiếp tục phát huy tinh thần lạc quan của bọn họ, nhìn thoáng một chút, bầu bạn với nhau đi nốt nửa phần đời còn lại.

Mà cô còn phải vật lộn mấy năm ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.

Đợi khôi phục kỳ thi đại học, cô nhất định phải đi thi!

Lâm Tiêu váng đầu khô miệng, bụng kêu rột rột, tính tìm chút gì đó lấp bụng.

Cô kéo chặt tấm chăn bông cũ kỹ mỏng dính trên người, bên ngoài là một cái áo choàng ngắn cũng coi như chỉnh tề, một đôi giày vải cũ vá chằng vá đυ.p để đi lúc ra đồng, bên trong không có đến mấy sợi bông cũ, đôi giày chật rồi, đằng trước bị ngón chân chọc thủng lại vá thêm một vết, sau gót hở ra lại dùng dây thừng quấn lại.

Cô đứng trên đất, cả người hư thoát, thuận tay kéo mở cánh của gỗ mỏng, bên ngoài chính là nhà bếp.

Nhà cha kế là được xưởng chia cho, có hai gian, một gian nhà chính và một gian phòng bên.



Hai vợ chồng với đứa con trai ở phòng bên này, vị trí từ phía nam gian chính thông với giường đất phòng bên xây bếp với chảo, hơn phân nửa gian phía bắc được ngăn thành phòng nhỏ.

Vốn phía bắc được ngăn ra cũng coi như rộng rãi, xây giường đất cũng vẫn rất rộng, nhưng chị kế ghét bỏ em trai lớn nên không chịu chung phòng với cậu bé, kêu cha mẹ lại ngăn giữa phòng bắc ra.

Phòng của chị kế phải rộng rãi một chút, xây được một giường đất nhỏ, đủ cho cô ta ngủ, nhưng phòng của Lâm Tiêu và em trai thì chật muốn chết, cũng không có cách nào xây giường mà chỉ có thể dùng ván gỗ lắp thành cái giường nhỏ.

Lâm Tiêu với em trai ngủ trên cái giường nhỏ đó, hai người đều không thể đồng thời quay người, buổi tối chỉ sợ rớt xuống đất.

Cha kế nói thế đã là hưởng phúc hơn những người ngủ dưới đất rồi, nguyên chủ còn dám nói gì nữa?

Một chút bất mãn cũng không thể có, còn phải cảm ơn cha kế đã cho cô ấy ở, không bỏ đói cô ấy với em trai.

Lâm Tiêu bĩu môi, nếu như mẹ kế đạo đức giả như vậy cũng thôi đi, một người đàn ông còn làm bộ làm tịch như thế đúng là khiến người ta khinh thường.

Cô muốn đi tìm chút gì ăn, kết quả lại gần tủ bát ở tường tây lại… khóa mất rồi.

Đây là phong cách của mẹ nguyên chủ, trước khi tái giá bà ta đã như thế rồi, khóa lại không cho đám con gái tùy tiện ăn lương khô, cha đẻ kêu bà ta không được keo kiệt với người nhà như thế, tuy bà ta không khóa nữa nhưng cũng bất mãn. Sau khi tái giá sinh được đứa con trai, cha kế cho bà ta làm chủ gia đình, bà ta lại lập tức bày ra điệu bộ học được ở nhà mẹ đẻ đó.

Bà ta nói thứ khóa trong tủ bát đều là bánh bao bột mì mịn của con trai út, không thể để người khác ăn vụng, nhưng theo quan điểm của Lâm Tiêu chẳng qua là phòng mình với em trai lớn mà thôi.

Chị kế muốn ăn bà ta còn có thể không cho?

Bà ta còn chủ động nữa cơ.

Nhìn cánh cửa tủ bị khóa, Lâm Tiêu tức tối, rất muốn tìm cái rìu bổ ra.