Chương 27: Lá Dâu (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sở Phong biết, đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Trong quyển sách phúc khí này, tác giả ca ngợi và cảnh báo: Ai tốt với Phúc Đoàn thì sẽ được thơm lây, còn ai không tốt với Phúc Đoàn thì sẽ gặp xui xẻo!

Trước đây, Phúc Đoàn không thể chịu được một chút ủy khuất nào, ai dám so bì với Phúc Đoàn, thì đều bị tát vào mặt. Bây giờ, ba mẹ Sở Phong không muốn chấp nhận rằng con họ không có phúc bằng Phúc Đoàn, như thế không phải là bị đối phương tát vào mặt sao.

Việc khẩn cấp trước mắt là nhắc nhở ba mẹ tránh xa vầng sáng của Phúc Đoàn, Sở Phong không muốn do bất cẩn mà bọn họ sẽ gặp xui xẻo.

Màn đêm như một người đẹp huyền bí, ngọn đèn dầu như một tấm lưới vàng mờ ảo thấp thoáng trên khuôn mặt người đẹp.

Dùng đèn dầu có chút tốn kém, hiện tại không còn có việc gì làm, Trần Dung Phương thổi tắt đèn dầu, cả nhà mượn ánh sáng của trăng chuẩn bị đi ngủ.

Sở Phong nhân cơ hội hỏi những điều vẫn đang khúc mắc trong lòng: “Mẹ, ban ngày lúc ở phòng thị chính, con nghe dì Ngô nói, Phúc Đoàn bảo gia đình chúng ta không cho em ấy ăn thịt phải không ạ?”

Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà đã đắc tội với nữ chính phúc khí hay sao?

Nhưng trong ký ức của Sở Phong, mỗi khi cả nhà ăn thịt, đều sẽ không giấu Phúc Đoàn.

Ban đầu Phúc Đoàn là khách, ăn chỉ có nhiều hơn chứ không có chuyện ít hơn, sau này dần dần trở trở nên thân thiết, cứ hễ có gì ăn cũng đều chia cho ba đứa nhỏ.

Thật không ngờ Phúc Đoàn lại có thể nói ra những lời như vậy.



Sở Phong đoán rằng tất cả những điều xui xẻo đến với nhà cô bé trong khoảng thời gian này đều có liên quan đến thái độ của nữ chính phúc khí.

Sở Thâm bĩu môi: “Phúc Đoàn có phải là đã nhớ sai không vậy?”

Sở Thâm có chút không vui, vốn dĩ ban đầu cậu ấy cũng thích Phúc Đoàn, nhưng lần này mẹ cậu ấy bị hiểu lầm và bị người ta trách móc, Phúc Đoàn vậy mà cũng không nói lời nào.

Trần Dung Phương nở nụ cười có chút chua xót: "Con bé chắc hẳn là đang nghĩ về lúc đó..."

“Trước đó ba tháng, hai đứa con đổ bệnh, trạm y tế nói hai con bị suy dinh dưỡng, lúc đó mẹ đang ở trong nhà nấu miếng thịt xông khói cuối cùng, mẹ và ba của các con đang chia phần thịt của mình cho các con, chứ không phải là không cho Phúc Đoàn.”

Sống mũi Trần Dung Phương chợt cay cay: “Ngoại trừ lần đó ra thì không còn lần nào nữa.”

Sở Phong chợt nghĩ, thời buổi này nhà nhà đều không mấy khá giả, thời điểm mà có thịt để ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi người trong gia đình mỗi lần chỉ được ăn hai ba miếng thịt.

Lần này, vì cơ thể của mình và anh trai không đủ dinh dưỡng mà sinh bệnh, ba mẹ liền nhường phần thịt của mình để cho hai đứa con bổ sung dinh dưỡng, bản thân họ cũng không hề ăn thịt, thật không ngờ, Phúc Đoàn nhìn thấy rồi giữ trong lòng, cô bé cho rằng mọi người không cho cô bé ăn thịt.

Sở Phong cũng nghĩ lại, sau vụ trước đó Sở Chí Quốc bí mật đi tìm sơn trân, muốn mang chúng đi đổi một chút tiền, cũng chính vì từ đó mà anh ấy đã ngã từ trên núi xuống và bị gãy chân.

Sở Phong và anh trai thì đi cắt cỏ, hai đứa trẻ đã quen với công việc đồng áng từ khi còn nhỏ, hai tay đều chi chít những thương tích.

Trần Dung Phương khi đang làm việc cũng bị rắn cắn chảy máu, may mắn là không phải rắn độc.

Khi những chuyện này xảy ra, Phúc Đoàn vẫn cứ trắng tròn.