Chương 30: Lá Dâu (4)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đúng, có chuyện gì mà vui thế?” Làm nông cũng không nhàn rỗi gì, sau khi mọi người ăn cơm uống trà xong thì thường rất thích kể nhau nghe những câu chuyện vui buồn ở nông thôn.

Niên Xuân Hoa bắt gặp nhiều ánh mắt đổ dồn về mình như vậy, bà ta rất đắc ý.

Bà ta vuốt vuốt tóc mai, đắc ý mà nói to: “Không có gì vui cả, chỉ là tôi cảm thấy Phúc Đoàn nhà tôi phúc khí to lớn, là tinh tú trên trời.”

“Cái gì?” Thím hai Tống nghi ngờ mình nghe lầm, nhìn lên nhìn xuống Niên Xuân Hoa mấy lần, nhất thời cảm thấy hối hận vì hỏi Niên Xuân Hoa điều đó.

Con người Xuân Hoa này có cái gì mà lại đắc ý như vậy? Cái gì mà ngôi sao tinh tú? Thím hai Tống Thím Tống chỉ nghe qua quần chúng nhân dân đánh ngã ngưu quỷ xà thần thôi.

Thím hai Tống là một người rất có hiểu biết, đừng nghĩ rằng tất cả người dân sống dưới quê đều không biết gì, thím hai Tống đã từng trải qua cuộc vận động bài trừ mê tín dị đoan, hơn nữa, thím hai Tống đã trải qua không ít chuyện, khi còn nhỏ, có rất nhiều người hoạt động nghề thầy bói bà đồng, nhưng không một người nào có thể làm cuộc sống của người dân trở nên tốt hơn.

Những thứ thực sự có thể làm cuộc sống của mọi người trở nên tốt hơn chỉ có thể là khoa học và xã hội mới.

Thím hai Tống cúi đầu nở nụ cười, mỗi người đều có những cách nghĩ riêng của mình, thím ấy cũng không tranh luận với Niên Xuân Hoa. Ngoại trừ thím ấy ra, có không ít người khi nghe đến những thứ như ma quỷ thì lại có cảm giác thích thú.

“Thím Xuân Hoa, sao thím lại nói như vậy?”



“Đúng, hãy nói cho chúng tôi nghe đi.”

Niên Xuân Hoa thấy mọi người đều đã bị thu hút bởi câu chuyện của mình, trên mặt liền lóe lên tia đắc ý, hơi ngẩng đầu lên, nói thần thần bí bí: “Phúc Đoàn của gia đình chúng tôi có phúc lớn, trận mưa vừa nãy đổ xuống, con dâu nhà tôi mới đầu đang phơi lương thực vụ thu, nhưng do được Phúc Đoàn nhắc nhở, chúng tôi mới kịp thu lương thực vụ thu vào nhà.”

“Mọi người ngẫm lại xem, Phúc Đoàn này là người bình thường sao? Người bình thường muốn được đặt tên là Phúc Đoàn, có khi người không xứng với tên ấy chứ.”

Niên Xuân Hoa thoáng nhìn thấy cô con dâu thứ Bạch Giai Cầm, còn có cả hai đứa con trai và một đứa con gái của cô ấy. Trong lòng bà ta có chút mỉa mai, bà ta nói:

“Đứa trẻ Phúc Đoàn, đến nhà ai thì sẽ mang lại phúc khí tới nhà đó, nhưng nhà ai mà đối xử không tốt với Phúc Đoàn thì liền bị xui xẻo bám lấy, điển hình như là gia đình nhà Chí Quốc chẳng hạn.”

“Gia đình nhà Chí Quốc thì sao?” Các đội viên hoang mang hỏi, gia đình nhà Chí Quốc chằng phải đang rất tốt sao?

Niên Xuân Hoa hừ nhẹ một tiếng: “Chí Quốc nhà nó hôm nay đi hái lá dâu, nhà nó đi hái lá dâu thì liền gặp phải mưa, đây không phải là quá đen đủi hay sao! Là bản thân chúng nó không cần phúc tinh nên mới thế.”

Những gì Niên Xuân Hoa nói, phần lớn mọi người chỉ nghe cho vui, cũng có người mê muội, cho rằng những lời Niên Xuân Hoa nói là đúng, chẳng lẽ Phúc Đoàn thật sự là phúc tinh sao?

Thím hai Tống nghe không lọt tai.

Nếu Niên Xuân Hoa chỉ nói Phúc Đoàn là phúc tinh, thím hai Tống mặc dù không tin những điều này, cũng không chấp nhặt với bà ta, dù sao ai cũng đều cảm thấy con cái của nhà mình rất tốt. Nhưng tại sao lại nâng lên rồi lại dẫm xuống, mang gia đình Chí Quốc ra để tâng bốc Phúc Đoàn?