Chương 1: Trứng gà với đường đỏ

Đầu của Kha Mỹ Ngu vô cùng đau đớn, vừa mở mắt ra, đã thấy một bà cụ đi tới bên cạnh, tha thiết nhìn về phía cô: "Ngu Bảo Nhi ngoan, cháu tỉnh rồi à! Có phải đau đầu lắm hay không?"

"Bà nấu sữa ấm trong nồi cho cháu rồi, còn có canh đường đỏ trứng gà, cho một thìa lớn mật ong nữa, thơm ngọt lắm!"

Bà cụ nhìn về phía cô, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nở một nụ cười.

"Tiểu Ngư Nhi của bà, sao cháu lại ngốc như vậy, chỉ vì một thằng lăng nhăng mà không chịu ăn uống thế này."

"Nếu không ăn uống thì sao mà có sức gọi cha và các anh đi trút giận cho cháu chứ!"

Một người phụ nữ trung niên cũng đi tới, không ngừng thốt ra những lời quan tâm: "Tiểu Ngư Nhi, con có khó chịu chỗ nào không…"

Kha Mỹ Ngu chỉ mím chặt môi lắc đầu, sau khi nén cơn khó chịu lúc đầu xuống, cả người đều ngây ra.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh một chút, ngôi nhà ngói bùn đất tuy tồi tàn dột nát nhưng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Tấm vải hoa màu xanh cũ ngăn cách hai gian trong ngoài, trên tường treo những chiếc mũ rộng vành, giỏ trúc và một chiếc túi vải đeo vai màu xanh bộ đội có lót lông sợi thô; trên mặt bàn gỗ thô có một chiếc gương khung nhựa đỏ chót và một lọ men sứ có ghi dòng chữ "phục vụ nhân dân"; bên cạnh là ba chiếc hòm gỗ cùng một chiếc tủ có năm ngăn kéo.

Mà cô thì đang nằm trên một chiếc giường gỗ thật, treo một chiếc màn vàng cũ chắp vá…

Cộng thêm những ký ức hỗn loạn cô vừa tiếp nhận trong đầu, Kha Mỹ Ngu nghiêm mặt quay đầu nhìn về phía hai người kia.

Đúng vậy, cô đã xuyên không thành người chị họ độc ác của nữ chính phúc bảo trong một cuốn tiểu thuyết niên đại!

Lúc này chắc là nữ chính Kha Ân Thục bị nguyên chủ đẩy ngã xuống sông, đúng lúc được đối tượng của nguyên chủ - Vu Kính Nguyên đang mang lễ vật sang cầu hôn nguyên chủ cứu giúp.

Vào những năm 1970, trước mắt bao nhiêu người, bất kể vì lý do gì, hai người đã ôm nhau ở cạnh nhau.

Đối tượng kết hôn mỗi tháng có tiền lương hơn năm mươi đồng, tự nhiên bỏ qua mình mà rơi vào đầu cô em họ đen gầy vô hình kia, làm sao nguyên chủ chịu được.

Nhưng chuyện này lại được ông cụ quyết định, để Kha Ân Thục kết hôn với Vu Kính Nguyên, nguyên chủ tuyệt thực phản đối, càng lúc càng giống như cược một canh bạc.

Trong vụ thu hoạch ngày mùa, tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đều ra ngoài làm việc.

Người nhà chú hai vậy mà lo mọi chuyện thay đổi nên nhân cơ hội làm trước nói sau, kí©h thí©ɧ nguyên chủ ra ngoài gây sự ầm ĩ, kết quả bị thím hai ngăn lại, vừa vặn ngã đập đầu xuống đất!

Kha Mỹ Ngu tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh cực kỳ nhạt nhẽo, quả nhiên là "vừa vặn", thật sự là "vừa vặn" hay sao?

Lúc này, ngoài sân truyền đến một trận xôn xao: "Này, thông gia nhà các người thật náo nhiệt, có phải chúng tôi đã tới không đúng lúc rồi hay không?"

Người nhà họ Kha rất yêu thể diện, cho dù bọn họ không vui khi con nhà chú hai cướp mất hôn sự của Kha Mỹ Ngu, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn phải giả vờ, tùy ý chào đón người nhà chú hai và bà mối vào trong.

Nhà chính và phòng của Kha Mỹ Ngu chỉ cách nhau một bức rèm cửa mỏng manh!

"Ân Thục, mau đi xin bà của con một ít đường đỏ và trứng gà để chiêu đãi khách đi." Thím hai luôn luôn chất phác mặt đầy vui mừng nói, còn mang theo chút đắc ý bên trong lời nói.

"Vừa vặn trong nồi có canh trứng gà đường đỏ còn nóng ấm, bên trên là một lớp mật ong rừng đặc quánh, lấy ra cho ba đứa nhỏ ăn ngọt miệng đi."

"Nhà nông dân chẳng có gì nhiều, món trứng gà với mật ong rừng này cũng đủ no rồi."