Chương 21: Hồ Ly Tinh

Tần Á Mẫn giật dây Tô Yến Đình tranh giành với em gái ruột, để cô ta vớt được chỗ tốt, đồng thời cũng được xem trò hay.

Tô Yến Đình đi đeo bám Tăng Vân Quân, đây đúng là tự rước nhục nhã.

Tô Yến Đình đúng là xinh đẹp thật, nhưng chỉ là không có đầu óc.

Đám nữ thanh niên trí thức bọn họ đều chờ đợi xem trò hề của Tô Yến Đình. Bọn họ cảm thấy Tô Yến Đình hệt như Tình Văn trong Hồng Lâu Mộng, lòng dạ cao vυ"t, mệnh bạc hơn giấy, cuối cùng chỉ nhận được kết cục thê lương.

Ông trời cho cô một nhan sắc vạn dặm mới có một, nhưng lại không cho cô một gia thế tốt, đây chính là sự tàn nhẫn lớn nhất với cô.

Tô Yến Đình đáp:

"Đương nhiên tôi phải nắm chắc cơ hội rồi. Á Mẫn ạ, cô cũng nói là tôi rất xinh đẹp, là phượng hoàng vàng, cô nói xem tại sao tôi phải nắm chắc một tay đàn ông như Tăng Vân Quân chứ?"

"Trong quân khu đâu ít quân nhân, cô nói xem liệu lúc đó có con cháu cán bộ cao cấp nào thích tôi không? Đến lúc đó có khi tôi thật sự biến thành phượng hoàng bay lên cành cao ấy chứ."

Tần Á Mẫn:

"... ? Tô Yến Đình, cô tỉnh táo chút, cô có gia cảnh như nào? Văn hóa cấp nào? Cho dù người ta thích cô, cô cho rằng người nhà của người ta sẽ đồng ý chắc? Chỉ có Tăng Vân Quân biết rõ gốc rễ mới phù hợp với cô thôi."

Tô Yến Đình nhếch đuôi mắt hoa đào, để lộ nụ cười động lòng người: "Vậy cô cứ chờ xem."



Cô muốn đi làm xáo trộn mọi chuyện đấy.

Thực ra Tô Yến Đình không muốn lấy quân nhân, nhưng không có nghĩa cô không thể đi lượn lờ một phen.

Trước kia trong nhà muốn cô làm bé thỏ trắng thanh thuần, sạch sẽ, ngây thơ không biết gì, luôn sùng bái kính ngưỡng đàn ông.

Bây giờ cô chỉ muốn làm hồ ly tinh đùa bỡn đám đàn ông mà thôi.

Gì mà đeo bám đàn ông quá rồi bị từ hôn bị bỏ rơi chứ?

Trên thực tế là hôm nay tôi là cành cao khiến anh không với tới.

Thư giới thiệu cho hai chị em nhà họ Tô thăm người thân đã được chuẩn bị xong, vé tàu cũng đã nhờ cán bộ Chu bên đại đội mua lúc đi lên huyện giải quyết việc.

Đến ngày, hai chị em Tô Yến Đình và Tô Ngọc Đình cùng nhau xuất phát.

Từ trong thôn đi ra đến đường lớn phải đi bộ khoảng nửa tiếng, hai người vùi đầu đi về phía trước với cái túi nặng trĩu trên lưng, không nói với nhau câu nào.

Khi họ đến đường lớn, đúng lúc đi qua một đường hầm thì nghe thấy tiếng tàu hỏa đi qua loảng xoảng ở bên trên.

Hai người băng qua đường tàu, cách đó không xa có thể nhìn thấy đường phố, lá cờ của trường trung học cơ sở thị trấn tung bay.