Chương 17: Chia tiền

Phán đệ trực tiếp lột một viên ném vào trong miệng, sau đó cong mắt lên, thỏa mãn cảm khái: “Ngọt quá!”

Lai đệ không nỡ ăn mà cẩn thận cho vào hộp gỗ nhỏ, nơi nàng cất những đồ quý hiếm, tính toán ngày nào đó thật sự thèm mới ăn.

Điền Mật lấy vải dệt ra đặt ở trên giường, nghe vậy, động tác trên tay cô dừng lại, cảm giác trong lòng rất khó tả, cô kéo kéo môi, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thích thì lần sau tỷ còn mua cho.”

Kỳ thật loại đường này là rẻ nhất trong Cung Tiêu Xã, không cần phiếu, một phân tiền mua được ba viên, trên đường về nhà cô đã ăn một viên, thẳng thắn mà nói, cô không thể nào ăn nổi, vừa ngọt đến phát ngấy vừa đầy mùi vị đường hoá học.

Được nhị tỷ bảo đảm, Phán đệ đầu tiên là vui vẻ, rất mau lại lắc lắc đầu: “Không cần, tỷ cũng không có tiền.”

Điền Mật liếc tiểu nha đầu một cái, cô có hay không có tiền, người khác không biết, nhưng cô còn không biết sao?

Nhưng nghĩ đến việc muốn tích cóp phí trốn chạy, cô rốt cuộc vẫn không tự tin để tiếp tục đề tài này, trong lòng nghĩ, chờ cô vượt qua khó khăn trước mắt, nhất định sẽ mua cho các đệ đệ muội muội mua nhiều đồ ăn ngon, ăn đến ngấy cái loại này.

Điền Mật đem chiếc phong bì có tem cẩn thận kẹp vào cuốn sách giáo khoa cao trung, đây chính là hy vọng của cô

Khi cất phong thư, cô cố ý nghiêng người chắn chắn, tạm thời không nghĩ đem kế hoạch tìm đại tỷ hỗ trợ nói cho bất cứ ai.

Lai đệ trải vải ra, khoa tay múa chân kiểm tra kích cỡ hai lần, có chút thịt đau, còn có chút ghét bỏ: “Nhị tỷ, sao lại mua màu như vậy? Nhìn giống tuổi nãi nãi mặc, không có màu đỏ rực sao? Màu xanh biếc so với cái này còn đẹp hơn a!”

Nghe vậy, Điền Mật vẫn không hề cảm thấy buồn, cô không thể tin cầm vải dệt lên: “Vải dệt ô vuông nhỏ (caro) đẹp kiểu thục nữ, sao lại thích hợp với nãi nãi?”

Cái này không đẹp hơn màu đỏ rực sao?

Thấy nhị tỷ làm nhăn nheo tấm vải dệt, một chút quý trọng cũng không có, Lai đệ đau lòng đoạt lấy vải dệt, vuốt phẳng các nếp gấp trên đó, sau khi gấp lại vuông vắn mới thành thật nói: “Nãi nãi chúng ta thích màu xanh đen này, các đại nương khác trong thôn cũng thích, lại có khả năng chống bẩn...”

Nói xong, Lai đệ vui rạo rực vuốt ve dọc theo hoa văn: “Nhưng dù sao cũng là khối nguyên liệu, đủ để làm một kiện áo khoác nhỏ, tỷ phải cất nó đi, nếu như bị đại ca nhìn thấy, nói không chừng sẽ cầm đi đưa cho nãi nãi.”

Không thể không nói, trong trí nhớ của nguyên thân, việc của người phúc ta này, Điền Trường Khanh thật sự đã làm không ít lần.

Nghĩ lấy đồ vật của cô đi hào phóng, hắn chắc chắn muốn ăn rắm! Điền Mật lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn đem vải dệt bỏ vào trong rương, lại hấp tấp đi phòng cha mẹ tìm một chiếc khoá và đem khoá nó lại.

Lai đệ... Có phải có chút khoa trương không?

Phán đệ... ý kiến hay.

=

Đầu thập niên 70, thịt heo giá 0.64 nguyên một cân, có phiếu sẽ tính giá khác.

(cân tương đương 1/2kg)

(nguyên: nhân dân tệ)

Giá cá không thể so sánh với giá thịt heo, mặc dù tất cả cá Điền Mật bắt được đều là những con lớn hiếm thấy.

Tổng cộng có 37 cân, ở tình huống không có phiếu, cũng có 10.36 nguyên.

Nghe thì nhiều nhưng tính ra chỉ hơn hai mao một cân*, nếu có phiếu, còn không bằng một phần tư giá thịt heo.

* 20 xu = 2 mao = 0,2 nguyên = 0,2 khối

Lai đệ đi ra ruộng hái rau cho bữa trưa nên hai tỷ muội Điền Mật đã trốn ở trong phòng lén lút tính một chút.

Cuối cùng, Điền Mật cho Phán đệ 2.1 nguyên, để lại 8.26 nguyên cho mình.

“Cho ta 2 khối, 1 mao này thì khỏi đi.” Phán đệ tỏ vẻ kiên quyết không chiếm tiện nghi của tỷ tỷ, nàng còn nghĩ kinh doanh lâu dài, không thể vì món tiền nhỏ này mà đánh mất hảo cảm.

Điền Mật mắt trợn trắng, tự hỏi cô có phải là loại người chiếm lợi từ muội muội của mình không?

Sự thật chứng minh là cô!

Sau nhiều lần nhún nhường, Điền Mật cảm thấy thẹn nhận lấy một mao tiền kia.

Trong lòng còn phỉ nhổ chính mình... Ngươi thay đổi, ngươi đã không phải là Điền Mật ngày xưa nữa.

“Chuyện này nhất định phải giữ bí mật biết không? Tam tỷ cũng không thể nói.” Sau khi giấu tiền xong, Điền Mật lại lần nữa dặn dò tiểu nha đầu.

Tương lai cô có thể giúp đỡ Lai đệ nhiều hơn trong những việc khác, nhưng trước mắt, chuyện bán cá kiếm tiền này kiên quyết không thể nói cho Lai đệ biết. Nói cho nàng chẳng khác nào nói cho cha mẹ. Cô còn phải trông cậy vào việc tích góp tiền để có đường rút lui cho mình.

“Ta không ngốc, yên tâm đi, ta sẽ không nói với ai cả, nhưng ngày mai chúng ta có tiếp tục không?” sau khi giấu đi ‘ cự khoản* ’ đầu tiên trong đời, ánh mắt sáng lấp lánh của Phán đệ nhìn chằm chằm tỷ tỷ nhà mình, bắt đầu chờ mong lần tiếp theo.

*cự khoản: số tiền lớn

Nghe vậy, Điền Mật trừng mắt nhìn nàng: “suy nghĩ thứ gì tốt đẹp vậy, ít nhất cũng phải chờ nửa tháng sau.”

Trong một tháng chỉ có hai lần chợ, chợ đen cô cũng không dám đi, hơn nữa còn có nhà Lưu Hướng Đông ở đó, nếu cô thật sự dám đi, không phải chủ động giao nhược điểm ra cho người ta sao? cô cũng không ngốc đến như vậy.

Hơn nữa, thỉnh thoảng bán cá còn được, nếu ngày nào cô cũng đi sông Triều Dương bắt cá, để người ta phát hiện được, đến lúc đó bị báo lên trên sẽ rất phiền toái...

Tỷ như cho cô một tội danh cản trở sự phát triển của chủ nghĩa xã hội gì đó.

Nhưng...8 nguyên tiền, thật sự quá ít, ở lần phiên chợ tiếp theo, nếu may mắn lại kiếm được 8 nguyên tiền tiền, một tháng cũng chỉ có mười mấy nguyên, đủ làm gì?

Điều quan trọng nhất là thời gian không chờ đợi con người, cô nhất định phải nghĩ ra những biện pháp khác mới được.