Chương 27: Đi biển 2



Không biết năm nào, Điền Mật đã từng xem qua một bài đưa tin.

Theo thống kê của một chuyên gia, những kho báu chìm dưới đáy biển là một con số khổng lồ, ước chừng từ hàng chục tỷ đến hàng nghìn tỷ đô la.

Mặc kệ những con số này có cơ sở chính xác hay không, nhưng chỉ cần là người chú ý một chút đến phương diện này đều biết, đáy biển có kho báu chắc chắn là thật.

Làm một vận động viên yêu thích lặn, Điền Mật đương nhiên cũng biết, chẳng qua bởi vì chiều sâu lặn xuống nước có hạn nên cô cũng chưa từng gặp được con tàu hay kho báu nào bị chìm.

Từ chỗ phụ thân Điền Hồng Tinh nghe được tin tức đã từng có thuyền lớn chìm ở vùng biển huyện thành, sau đó mấy ngày, cô cố ý đi lại trong thôn để hỏi thăm các trưởng bối tin tức cụ thể về vụ đắm tàu Lâm Hải.

Điều tiếc nuối chính là thời gian đã lâu, mà người trong thôn phần lớn cũng chỉ nghe đồn, tin tức trong miệng truyền nhau rất nhiều lần nên đã sớm thay đổi.

Điền Mật cũng không thất vọng lắm vì dù sao mục đích chủ yếu của cô vẫn là cá biển.

May mắn là nhà Cố Yến cách bờ biển không tính xa, trên đường, cô đi một chút hỏi một chút, ước chừng hơn một giờ, cuối cùng cũng tới nơi.

Kiếp trước, Điền Mật chưa từng tới nơi này nhưng bản thân cô cũng là người phương nam, cho nên đối với việc nhà nước có cấp một bến cảng ở đây vẫn có chú ý qua.

Nhớ lại khoảng thời gian vài chục năm trước, cô đã từng nhìn thấy các luồng thuyền an toàn cập bến ở bãi neo, những con thuyền khổng lồ dài vô tận ở trên TV, nhưng hiện tại ở chỗ này, tất cả những thứ đó đều không có.

Giờ khắc này, trước mắt Điền Mật chỉ là một cảng cá hoang vắng chưa từng bị khai phá, trên mặt biển có ba con thuyền đánh cá cũ nát.

Nguyên thân sống hai năm ở huyện thành, tuy rằng cơ bản đều ở lại trong trường học nhưng nàng cũng biết không ít tin tức.

Liền tỷ như, nhìn mấy con thuyền đánh cá cũ nát nơi xa kia, kỳ thật lại chính là tài sản chung của một gia đình.

Lại tỷ như, ngư nông được phép đánh bắt cá theo chính sách, thậm chí họ còn có quan hệ với tiệm cơm quốc doanh và nhà xưởng dệt vải nên thường xuyên buôn bán qua lại với nhau

Kế hoạch của Điền Mật chính là đem cá bắt được thuận tiện bán cho ngư dân, cho dù giá cả có chút thấp cũng không sao.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là loại chuyện này trong lòng hiểu rõ lẫn nhau nên sẽ không có người đi tố giác.

=

Thời tiết hôm nay không tồi, mặt biển bình tĩnh, ánh mặt trời ấm áp.

Xung quanh biển, ngoại trừ nơi neo đậu của những chiếc thuyền đánh cá thì đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại toàn cỏ dại và đá san sát nhau.

Khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ và tráng lệ, nếu là trước kia, người rãnh rỗi giàu có như Điền Mật tất nhiên muốn dừng lại một lát, đem cảnh tượng này dùng các loại thiết bị khác nhau ghi lại, đáng tiếc lúc này trong túi cô hạn hẹp nên thật sự không có tâm tình thưởng thức, chỉ liên tưởng đến cành khô và những tảng đá thuận tiện cho việc ẩn nấp.

Điền Mật đánh giá xung quanh, cô tìm một góc ẩn nấp, cởϊ áσ khoác ngoài ra, mang theo túi da rắn mượn từ nhà Cố Yến, không trì hoãn lâu liền xuống nước.

Môi trường dưới nước đối với người thường xuyên lặn như Điền Mật cũng không có gì xa lạ, sau khi xuống biển, xác định có thể tự do hô hấp giống như ở sông nước ngọt, cô mới nhanh chóng hướng biển sâu bơi đi.

Hải dương cuồn cuộn vô biên, rộng lớn vô ngần.

Điền Mật không biết mình đã bơi bao lâu, chỉ biết nước biển trước mắt càng ngày càng trong suốt, giống như một viên ngọc bích hoàn mỹ, đem san hô, hải tảo, các con cá nhiều màu sắc trong biển làm nên một bức tranh xinh đẹp nổi bật, một thế giới cổ tích đầy màu sắc.

Mọi thứ trước mắt thật sự quá mức tốt đẹp, khi một đám cá mà Điền Mật không biết tên đến gần bên người cô, cô cuối cùng không kìm được sự nghịch ngợm, đong đưa chân, chui vào giữa bầy cá, ác liệt phá hủy đội hình của chúng nó.

Sau đó, đúng như dự đoán, Điền Mật nhìn thấy đàn cá bị kinh hãi bỏ chạy tứ phía, cô xấu xa cong lên đôi lông mày xinh đẹp.

=

Hôm nay xuống biển, Điền Mật có mục tiêu rõ ràng.

Không biết rõ cũng không sao, bởi vì cô cũng chỉ biết vài loại cá biển, trong đó cá đỏ dạ là loại vừa quý lại vừa ít.

Nhưng... Vận khí của cô tựa hồ không được tốt, cá đỏ dạ cũng không dễ gặp được.

Điền Mật xách theo túi da rắn bơi ở đáy biển đã lâu nhưng đừng nói đến cá đỏ dạ, ngay cả cái đuôi cá chiên bé cô cũng chưa nhìn thấy.

Ngay khi cô đang nghĩ tuỳ tiện bắt một vài con cá, đem đi hỏi ngư dân xem có thể bán lấy tiền không thì một bộ râu dài run rẩy phía trước đã hấp dẫn sự chú ý của cô.

Không thể nào...

Nghĩ đến khả năng nào đó, Điền Mật lập tức ngừng lại, nhẹ nhàng trốn phía sau một mảnh san hô, thăm dò đi nhìn!

Thật là đại tôm hùm!

Chủng loại này cô có chút mơ hồ, nhìn có điểm giống như tôm hùm cẩm tú mà cô đã ăn qua trước đây, chỉ là so với con cô đã ăn qua thì lớn hơn không ít.

Đã phát, đã phát!

Một con tôm hùm này cũng đủ hoàn lại vốn đi?

Nghĩ đến giá trị của tôm hùm, Điền Mật dường như nhìn thấy một số tiền lớn được ném về phía mình...

Bắt! Cần thiết bắt!

=

Những người bắt qua tôm đều biết, phần lớn tốc độ chạy trốn của chúng rất nhanh, huống chi đây còn là một con tôm hùm có lực sát thương.

Trước khi bắt, Điền Mật đã làm rất nhiều chuẩn bị.

Nhưng, khi cô đem lưới túi da rắn qua, nó vẫn chạy trốn thoát.

Cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, có lẽ là bị tiền mê mắt, cô dẫm chân nhanh chóng đi theo phía sau tôm hùm truy đuổi.

Nó trốn cô truy, nó có chạy đằng trời!

Ôm tín niệm mãnh liệt, dùng sức của chín trâu hai hổ, Điền Mật cuối cùng cũng thành công đưa đại tôm hùm vào chiếc túi da rắn.

Phòng ngừa nó chọc hư túi chạy trốn, cô còn dùng hải tảo buộc qua túi da rắn đem trói tôm hùm kín mít .

Chờ thu phục xong, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, mình vậy mà có thể đuổi kịp tốc độ tôm hùm...

Má ơi!

Không phải cô biến dị chứ?

Điền Mật vừa mừng vừa sợ, nhưng bởi vì địa điểm không đúng nên cô đã áp chế cảm xúc hưng phấn lại, túm lấy chiến lợi phẩm nhanh chóng chóng trở về vị trí xuất phát.

Nói đến cũng thần kỳ, cô lại có thể nhớ rõ con đường khi đến đây, rõ ràng trước kia khi lặn xuống nước đều phải có công nghệ cao phụ trợ mới có thể phân rõ phương hướng.

Thực tốt, cô là thật sự biến dị!