Chương 37: Hóng chuyện 1

Khi nói lời này, Trần Cương còn cố ý nhìn về phía người tới, sau đó không ngoài ý muốn đối diện với một đôi mắt phượng lạnh lùng và tò mò.

Tức khắc cảm thấy mỹ mãn, Trần Cương không tiếng động lộ ra một nụ cười, ngữ điệu trong miệng vẫn ôn hoà như cũ: “Được, anh cho người trở về kêu tỷ tỷ lại đây, đại khái khoảng hai mươi phút, Nhị muội đem dãy số đọc cho anh, chờ tỷ tỷ lại đây, anh sẽ gọi lại... Ừm... Được rồi, anh đây treo trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Cương gọi lính cần vụ giúp anh trở về kêu người.

Chờ tiểu chiến sĩ chạy như một trận gió đi ra, anh mới nhìn về phía người tới: “Sao lại tới đây?”

Lâu Lộ Hồi mím môi: “Một nhóm tổ chức một tiểu đội mang các đồng hương đi săn trong núi, các anh muốn tham dự không?”

“Việc này sao lại hỏi anh? Lão Kiều đâu?” Trần Cương là tam đoàn chính ủy, loại chuyện giống như này đa số tìm đoàn trưởng, Kiều Cương Thiết chính đoàn trưởng tam đoàn cũng chính là bạn nối khố của hắn.

“Kiều đoàn trong nhà có việc.” Nam nhân mí mắt cũng không nâng lên, lời ít mà ý nhiều.

Trần Cương vỗ trán: “Nhìn anh, thiếu chút nữa đã quên... Chúng ta đây cũng tham dự đi, vừa vặn cho mấy thanh niên trẻ đi trải nghiệm.”

Sau đó hai người lại thương lượng vài câu về những người tham gia.

Sau khi trò chuyện xong thấy nam nhân vẫn không tính toán rời đi, Trần Cương sao có thể không hiểu được là vì cái gì, anh tức khắc dở khóc dở cười, giơ tay rót cho người ta chén nước mới cười trêu nói: “Tiểu tử cậu trước kia cũng không phải thế này, nhiều người giới thiệu cho cậu như vậy mà cũng không thấy cậu nhìn nhiều một cái, nếu để Lữ trưởng thấy bộ dáng cậu hiện tại chắc chắn sẽ mắng một trận.”

Lâu Lộ Hồi tiếp nhận chén nước xong, không thừa nhận cũng không phủ nhận, liền lẳng lặng ngốc như vậy.

Trần Cương nghiến răng, nhịn không được liền dâng lên tiểu tâm tư ác liệt: “Đúng rồi, Nhị muội đột nhiên gọi điện thoại lại đây, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Niên đại này gọi điện thoại rất đắt, một phút cũng giá trị bằng một cân thịt.

Thấy lão Lâu vẫn luôn trầm mặc cuối cùng quay đầu lại, Trần Cương trong lòng cười điên rồi, trên mặt lại làm vẻ nghi hoặc.

Anh sờ sờ cằm, có chút khoa trương nói: “Tẩu tử cậu hơn ba tháng không liên hệ trong nhà, sẽ không... Không phải là Nhị muội tìm được đối tượng muốn kết hôn chứ?”

Vừa dứt lời xong, Trần Cương liền cảm giác được ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm về phía mình.

Hắc... Còn tức giận.

Bất quá, rất mau ý cười trêu chọc trên mặt Trần Cương liền cứng đờ. Anh liếc mắt nhìn nam nhân thần sắc lạnh băng.

Không... Không thể nào?

Nếu là Nhị muội thật sự muốn kết hôn thì đã xấu hổ...

=

Điền Vũ tới rất nhanh, cô ôm tiểu khuê nữ chạy tới.

Sau khi vào, cô hoàn toàn không chú ý tới trượng phu cùng Lâu đoàn đang trầm mặc, thở hổn hển, một tay đem hài tử đưa cho trượng phu, sau đó chỉ vào chuỗi dãy số trên vở vội hỏi: “Chính là dãy số này?”

Trần Cương đi lại đây, một tay vỗ vỗ vào lưng vợ, ngoài miệng còn không quên an ủi: “Chính là cái này, vợ đừng vội, anh nghe giọng Nhị muội thì hẳn là không có chuyện gì xấu.”

Điền Vũ không hoàn toàn tin tưởng, cô tới bên này tùy quân tám năm, trong nhà gửi thư cũng chưa có qua chứ đừng nói đến những cuộc điện thoại đắt tiền.

Nhưng lúc này trong lòng cô gấp như lửa đốt nên cũng không có tâm tư giải thích, một phen túm ống nghe lên kẹp ở bên tai, nhanh chóng ấn dãy số... “Xin chào! Xin hỏi... Là ai gọi điện đến nhà khách?”

Biết được là nhà khách mà không phải bưu cục, không chỉ thần sắc Điền Vũ không được tốt, ngay cả giữa mày của hai nam nhân cũng sắc bén lên vài phần.

Điền Vũ trong lòng hốt hoảng, vô thức kéo dây điện thoại, gượng cười, khách khí nói: “Phiền toái đồng chí kêu nhị muội ta nghe điện thoại, nha đầu kêu Điền Mật, khoảng chừng hai mươi phút trước tiểu cô nương đã gọi điện thoại cho tôi, đối... Ta là tỷ tỷ của nàng, phiền toái ngài...”

Trong lúc chờ đợi, lòng Điền Vũ như lửa đốt, hận không thể lập tức trở về nhà.

Cũng may cảm giác gian này không kéo dài bao lâu, chỉ ước chừng khoảng nửa phút sau, bên trong điện thoại truyền đến động tĩnh.

Điền Vũ ngực căng thẳng, lập tức mở miệng: “Xin chào! Xin chào? Là Mật nha đầu sao?”

Điền Mật cuối cùng cũng liên hệ được với đại tỷ, nghe ra giọng nói của nàng đầy quan tâm nhịn không được mũi chua xót: “Đại tỷ, là ta.”

“Xảy ra chuyện gì? Là cha mẹ sao? Hay vẫn là...”

“Đều không phải!” Điền Mật nhanh chóng cắt ngang lời đại tỷ, không để nàng tiếp tục suy đoán lung tung, cô lập tức đem ý đồ mình gọi điện đến nói ra đơn giản.

Lông mày của Điền Vũ từ đầu giãn ra vài giây. Nhưng sau khi nghe muội muội nói càng nhiều, lông mày cô liền căng chặt, sắc mặt cũng càng khó coi.

Sau một lúc lâu, chờ Nhị muội ở đầu kia điện thoại dừng nói, cô mới đen mặt truy vấn: " Muội nói là có nam nhân muốn cưới muội, muội không đồng ý nên đã dùng thủ đoạn bỉ ổi đem Trường Khanh giam giữ? Bức muội chủ động tới cửa cầu nhân gia cưới?”

Lời này vừa ra, hai nam nhân vẫn luôn chờ ở trong phòng cũng đen mặt.

Ở cách xa, Trần Cương cũng không thể hiểu biết toàn bộ sự tình thông qua một vài từ ngữ ngắn gọn, anh liền ôm tiểu khuê nữ tới gần thê tử.

Thấy thế, Lâu Lộ Hồi chần chờ một lát, cũng không được tự nhiên nhích lại gần.