Chương 42: Nhìn người gặp hoạ

“Đến nhà ga, đều xuống xe!” Người bán vé lớn giọng khiến Điền Mật bừng tỉnh, cô lập tức đứng lên theo đám người chen chúc xuống xe.

cả người Điền Mật tràn ngập nhiệt huyết hướng chỗ mục đích đi đến, thậm chí cô không nhận ra lần này mình không bị say xe.

Không nghĩ mới đi ra ngoài không bao xa, liền nhìn thấy một đám người lao về phía con đường chính của trấn trên, trong miệng còn kêu “... Làm giày rách gì đó.”

Điền Mật không nghĩ tới sẽ có sự tình trùng hợp như vậy, cũng nhấc chân lên đi theo, cô đi theo không phải vì cảm thấy hứng thú đối với vận sự phong lưu của người khác mà do đó cũng là hướng đi đến Lưu gia.

Đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cho dù Điền Mật hai ngày này đã cân nhắc cần thận nhiều lần nhưng phút cuối cùng vẫn sẽ nhịn không được lo lắng có chỗ làm không tốt.

Cô nhất định phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể để người khác biết việc này là cô moi ra.

Nếu không lấy tính cách tính toán chi li của Lưu Hướng Đông, tra được cô cắt đứt sự nghiệp của phụ tử bọn họ chắc chắn sẽ trả thù...

“Chạm vào!” Ngay khi Điền Mật đang nhập thần suy nghĩ, bả vai bị người từ phía sau hung hăng va chạm một chút.

Cô đau đến hít một ngụm khí lạnh, một bên che lại bả vai, một bên tức giận thăm dò tìm kiếm người đυ.ng phải mình.

Cũng tại lúc này, cô mới phát hiện, không biết khi nào, cô cư nhiên theo dòng người đi tới kêu đánh kêu gϊếŧ, làm giày rách.

Cô rời khỏi những suy nghĩ của chính mình, mọi cãi cọ ầm ĩ ở xung quanh đều dồn vào đầu Điền Mật mà không hề báo trước.

Quá ồn ào, cô theo bản năng nhíu mày, nhấc chân dục phải rời khỏi.

Lại vào lúc này, bên tai cô nghe được tiếng động lớn trong âm thanh ầm ĩ, có một vài lời nói khiến cô mờ mịt.

“Ai nha.. Lưu Sở trưởng thường ngày là một người đáng kính, thế mà còn làm giày rách...”

“Phi! Còn Lưu Sở trưởng cái gì? Đều không biết xấu hổ làm giày rách, hắn chính là đáng xấu hổ, chờ lao động cải tạo đi.”

“Xem ra, Lưu gia chắc chắn sẽ suy sụp, không biết là ai xuống tay.”

“Lưu gia xem như xong rồi, ta nhớ rõ nhà hắn còn có đứa con trai ở Cung Tiêu Xã làm thu mua đi?”

“Hắc, phỏng chừng cũng không làm được mấy ngày rồi.”

Lời này tuy rằng nói ba phải cái nào cũng được, nhưng nên hiểu đều hiểu, một khi Lưu Sơ bị định tội thì nhà bọn họ sẽ bị xếp vào hắc ngũ loại*.

*hắc ngũ loại: năm phần tử xấu (trong cách mạng văn hoá chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu)

Trừ phi Lưu Hướng Đông đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với Lưu Sơ, nếu không công tác của hắn khẳng định sẽ bị mất.

Lời nói hỗn độn, dường như giống với trong nhận thức và trí nhớ của cô, Điền Mật chợt bàng hoàng.

Ngay từ đầu còn tưởng rằng là trùng tên trùng họ, lại lắng nghe một lát mới xác định, thật là Lưu Sơ mà cô biết kia.

=

Có lẽ là quá mức giật mình, cũng không biết từ đâu sinh ra một cổ lực lượng, cô rất nhanh đã đẩy đám người ra, không màng tới âm thanh người khác oán giận, đứng ở phía trước nhất.

Khi thấy rõ ràng người đang quỳ giữa đám đông với quần áo xộc xệch, đầu cúi gằm, trên cổ treo thẻ bài, đôi mắt ẩn dưới chiếc khăn tam giác của Điền Mật mở to.

Sao có thể?

Thật sự là Lưu Sơ?!

Trong trí nhớ nguyên thân, nang đã từng cùng cha mẹ tới trạm để giao nộp lương thực nên có gặp qua Lưu Sơ vài lần.

Chỉ là lúc này, hắn nhìn hoàn toàn không có khí phách hăng hái như trước kia, quả thực không giống cùng một người, có thể thấy được việc này là đả kích quá lớn đối với hắn.

Tuy rằng không rõ ràng vị Bồ Tát nào làm việc thiện, nhưng không ảnh hưởng đến việc Điền Mật đi theo mọi người vui sướиɠ khi người gặp họa.

Đương nhiên, cô cũng không có đắc ý vênh váo, khi xem diễn, còn không quên giấu mình trong đám người tìm kiếm bóng dáng Lưu Hướng Đông.

Nhưng tìm một hồi lâu cô cũng không tìm được người.

Điền Mật không dám ở lại lâu, một phần lo lắng sẽ bị Lưu Hướng Đông tìm được, một phần là do cô còn nhớ thương chuyện vớt vàng.

Lưu Sơ xảy ra chuyện, vì tương lai của mình, Lưu Hướng Đông có khả năng cao sẽ sử dụng rương vàng kia cứu người.

Muốn cho Lưu Sơ thoát đi sự trừng trị của pháp luật, lại tiếp tục đóng góp cho sự nghiệp chính trị của Lưu Hướng Đông .

A... Nằm mơ.

Điền Mật quyết định nhân lúc hắn suy sụp thì hành động luôn, cô đi đem rương vàng dời đi.

Nghĩ như vậy, cô lôi kéo khăn tam giác, chậm rãi rời khỏi đám người.

Sau đó khom người, đem đôi tay cất vào trong tay áo, nhanh chóng rời đi.

Chưa kể, với thân hình như vậy, cộng với một thân áo khoác cũ vá nhiều chỗ, trông Điền Mật chẳng khác gì một bà cô nhà nông.