Chương 45: Người ra tay giúp đỡ

“Hắt xì!” cách hơn hai nghìn km, trong phòng hội nghị, nam nhân dung mạo tuấn mỹ nhất trong đám quan quân đột nhiên phun một cái.

Chu Kiến Thiết nhướng mày: “Đây là cảm mạo? Hay vẫn là... Có người nhắc mãi?”

“Nha! Hán tử làm bằng sắt cũng sẽ cảm mạo sao?” Có quan quân cười trêu chọc.

“Mau mau mau, chạy nhanh đi trung tâm y tế tiêm thuốc, những y tá kia đều cùng ta oán giận, nói muốn thấy mặt Lâu đoàn của chúng ta quá khó khăn.” Lại một người quan quân trẻ tuổi cười ha ha trêu ghẹo.

Mọi người trêu chọc cùng trêu ghẹo nhưng Lâu Lộ Hồi giống như không nghe thấy, lông mày cũng chưa động một chút.

Hội nghị kết thúc, anh có thời gian suy xét chuyện của Điền Mật.

Chuyện trước đó nhờ lão đội trưởng xử lý, hẳn là đã giải quyết, cũng không biết sau đó như thế nào, tiểu cô nương ngọt mềm kia... Có thể yên tâm về nhà chưa?

Chờ xong việc vẫn nên gọi điện thoại hỏi một chút đi...

“Đúng rồi, lão Lâu, chuyện cô em vợ ta, là cậu chiếu cố giúp sao?” Trần Cương vặn cây bút máy đem bỏ vào trong túi áo, khép vở, đứng dậy vừa muốn nhấc chân rời đi lại đột nhiên nhớ tới việc này, xoay người hỏi.

Trời biết, hôm qua anh gọi điện thoại cho người quen ở huyện thành nhờ hỗ trợ, sáng hôm nay ngoài ý muốn nhận được hồi âm nói sự tình đã giải quyết.

Trần Cương cân nhắc một vòng, cảm thấy khả năng lão Lâu là rất lớn

Lâu Lộ Hồi không có phủ nhận, chỉ là nhắc tới cô nương kia, trong đầu anh không khỏi nhớ tới câu ‘ nam Bồ Tát ’, bên tai lại bắt đầu nóng lên, trên mặt cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ: “Vừa vặn có người quen ở bên kia.”

Nghe vậy, trong lòng Trần Cương có chút phức tạp, làm người nhà của em vợ, anh đương nhiên vừa lòng biểu hiện của lão Lâu, nhưng... Vạn nhất cô em vợ không thích khuôn mặt lạnh băng như lão Lâu thì làm sao bây giờ?

“Cái gì... Hai người đang thì thầm nói cái gì đó?” Có người dựa lại đây, một phen ôm lấy bả vai Trần Cương, cười hì hì hỏi.

Đến nỗi vì sao không ôm Lâu Lộ Hồi, nguyên nhân cũng đơn giản, quá cao, ôm lấy quá mất sức.

Chu Kiến Thiết cũng nhích lại gần, hắn biết nội tình, hắc hắc cười trêu ghẹo: “Lão lâu cùng lão Trần phải làm anh em cột chèo.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh sợ.

Lâu Lộ Hồi!

Bao nhiêu người nghĩ làm mai mối cho Lâu đoàn, muốn đem nhân tài về nhà mình nhưng Lâu đoàn không vừa mắt người nào.

Hiện tại lại muốn cùng chính ủy Trần trở thành anh em cột chèo sao?

Cô nương kia... Có bao nhiêu xinh đẹp?

Nam nhân đều là thị giác động vật, ngay cả quan quân cũng như vậy.

Một số người đầu óc linh hoạt nhất thời mặc kệ, hướng tới Trần Cương ồn ào: “Lão trần, đây là chú không đúng rồi, chú có cô em vợ, sao lại không giới thiệu cho chúng ta?”

“Có phải là cô em vợ đặc biệt xinh đẹp không?”

“Chúng ta cũng đều độc thân, lão Trần, chú cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”

“Chính là, cô em vợ người trông như thế nào? Có ảnh chụp sao? Chạy nhanh lấy ra cho mọi người xem một chút, nếu được chúng ta cũng không ngại xếp hàng a”

“Không tồi, lão Trần, chúng ta chính là một đám độc thân chưa có đối tượng đâu.”

Chu Kiến Thiết không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói ra, sự tình lại phát triển thành như vậy, giờ phút này hắn cảm thấy sau cổ lạnh căm căm, không cần quay đầu cũng biết là tình huống gì, hắn chắc chắn nếu không giải quyết xong việc, khả năng bị đánh cao tới 1000%.

Vì thế, vì mong muốn được sống, Chu Kiến Thiết nhanh trí khẽ động, hướng về phía một đám sói đói hô to: “Ta đã thấy ảnh chụp!”

Quả nhiên, một giọng nói như vậy nháy mắt đã hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Chu Kiến Thiết cũng không thừa nước đυ.c thả câu, không đợi bọn họ lại mở miệng, hắn liền ho nhẹ một tiếng: “Dùng lời của Điền tẩu tử mà nói, chính là rất giống tẩu.”

Hắn không có nói dối, Điền tẩu tử thật sự nói với hắn như vậy.

“...”

Yên tĩnh mười mấy giây, có người dẫn đầu mở miệng: “Khụ... Lão lâu thật tinh mắt, kia cái gì... Các ngươi tán gẫu, ta phía dưới còn có nhiệm vụ.”

“Ai da, ngươi không nói ta cũng quên mất, ta còn muốn mang đội đi trong thôn tuần tra.”

“Ta cũng...”

“...”

Vài giây trôi qua, quan quân trong phòng toàn bộ rút lui, tốc độ kia phải nói đuổi kịp lệnh tập hợp khẩn cấp.

Trần Cương đập bàn giận dữ: “Một đám nhãi ranh, có ý tứ gì? Vợ lão tử rất xinh đẹp!”

Lâu Lộ Hồi...

Chu Kiến Thiết...