Chương 50: Có kịp đi đón người không?

Thấy thê tử ngoài miệng đáp lời nhưng hành động không mảy may chậm lại, Trần Cương sao có thể không hiểu, đây là vội vã đi tìm người chia sẻ tin vui Nhị muội muốn lại đây.

Nhìn bóng dáng thê tử nhanh chóng đi xa, anh có chút tức giận muốn đuổi theo nhắc nhở hai câu.

Nhưng ngược lại lại nghĩ đến thê tử vì chính mình rời xa quê nhà tám năm, anh ôm tay bắt đầu hướng văn phòng Lão lâu đi đến, mặt mày dần dần nhu hòa xuống.

Thôi, nhường đi.

Là anh mắc nợ vợ.

=

“Tìm ta có chuyện gì?” Lúc này Lâu Lộ Hồi đang chuẩn bị ra cửa, nhìn thấy người tới, anh chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo vừa đi vừa nói chuyện.

“Nha đầu Điền Mật kia vừa rồi điện thoại tới, đại khái một tuần sau xuất phát đến bộ đội chúng ta ở, anh tới hỏi cậu có muốn đi đón người không? Đừng trách ca chưa cho cậu cơ hội biểu hiện a, còn cậu? Đây là có việc gì sao?”

Nghe xong lão Trần nói, dưới chân Lâu Lộ Hồi khựng lại, bất quá chỉ mấy giây lại khôi phục như lúc ban đầu: “Uông lữ kêu ta đi qua.”

Mặt sau anh chưa nói, bởi vì anh cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng hai người đều không phải tân binh, cũng hiểu biết con người Uông lữ, nếu không phải có chuyện, lão gia tử sẽ không làm khổ cấp dưới vào ngày giá rét thế này.

Trần Cương tức khắc cũng thu lại vẻ thoải mái trên mặt, nhíu mày bước đi nhanh hơn: “Anh đi theo cậu nhìn xem.”

Lâu Lộ Hồi không có cự tuyệt, hai người một đường vừa đi vừa chạy, rất mau đã đến văn phòng Uông lữ.

Nhìn thấy Trần Cương, Uông lữ cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Lâu Lộ Hồi với ánh mắt rất nghiêm túc: “Thôn Cao có mấy đứa trẻ chạy vào sâu trong núi chơi, đã mất tích hai ngày, các thôn dân trong làng cùng nhau đi trong núi tìm một ngày nhưng không tìm được người nên đã tới đây xin giúp đỡ, tiểu Lâu, cậu chọn ra một số người có năng lực trong một đoàn, cùng các đồng hương tập hợp lại vào núi tìm một chút... Vật tư đi tìm cần gì, cứ nói ta đặc biệt cho phép, mang nhiều một chút, nói không chừng còn phải ở trong núi qua đêm.”

Sự tình mạng người quan trọng, Lâu Lộ Hồi dứt khoát đáp ứng: “Vâng!” Rồi sau đó lại hỏi một ít tin tức quan trọng, liền vội vàng chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Lâu!”

Nhìn bóng lưng thẳng tắp không chút do dự của thanh niên, Uông lữ rốt cuộc nói không nên lời lấy chính mình làm trọng.

Chỉ là khi ông xoay người nhìn qua, trầm mặc sau một lúc lâu mới áp xuống lo lắng, giọng nói khàn khàn: “Mang theo các huynh đệ... Phải cùng nhau bình an trở về.”

Lâu Lộ Hồi nghiêm túc đứng thẳng, thực hiện tiêu chuẩn chào của quân đội, giữa mày tất cả đều là cương nghị: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Nói xong lời này, Người đàn ông vội vàng rời đi, chỉ là khi đi ngang qua Trần Cương, kéo căng thắng môi, không tiếng động gật đầu.

Quân nhân, có quá nhiều việc ngoài ý muốn, anh không biết có kịp thời đón người hay không...

Thấy thế, Trần Cương nhíu mày thở dài: “Lữ trưởng, ta sẽ an bài một ít nhân lực tiếp ứng đi, còn phải chuẩn bị tốt y tế cùng nhân viên hậu cần, mấy ngày trước tuyết rơi liên tục suốt một tuần, hiện tại trong núi hoàn cảnh không được tốt.”

Ở trong tuyết một thời gian, ngay cả các chiến sĩ trẻ tuổi sinh khí dồi dào cũng sẽ xuất hiện các loại vấn đề, tỷ như chứng quáng tuyết(1), tỷ như tổn thương do giá rét (2) nghiêm trọng, càng miễn bàn đến những đứa nhỏ.

(1) chứng quáng tuyết: chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kí©h thí©ɧ mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng hơn có thể mù mắt

(2) tổn thương do giá rét: tổ chức của cơ thể bởi vì nhiệt độ thấp mà bị tổn thương, nhẹ thì làn da sưng đỏ, phỏng hoặc ngứa, nặng hơn thì da nổi mụn nước, nặng nhất thì da, cơ bắp, thậm chí xương bi hoại tử

Tình huống... Không ổn.

Uông lữ từ hộp thuốc rút ra một điếu, châm lửa hút một hơi mới trầm giọng nói: “Ta đã nghĩ phân phó xuống, vừa vặn cậu ở đây, đi hỗ trợ quan sát một chút cũng tốt.”

“Vâng!”