Chương 16: Trứng Gà Đổi Dê, Không Lỗ 1

Chỉ trong nháy mắt, đã một tuần trôi qua kể từ khi Diệp Ngư ra đời, Mạnh Phỉ vẫn chưa dậy làm việc.

Đây cũng thật ghê gớm quá rồi đấy.

Thôn Đại Liễu Thụ còn là nơi rất trọng nam khinh nữ.

Nơi sống như này, đối với những người lao động là phụ nữ thì chẳng có đãi ngộ tốt gì, cho dù là những người phụ nữ buổi sáng vừa mới sinh xong con thì buổi chiều vẫn phải nhanh tay nhanh chân thu dọn rồi đi làm việc, không còn cách nào khác, công điểm chính là tất cả, một người phụ nữ một buổi chiều có thể kiếm hai đến ba công điểm, không có gia đình nhà chồng nào lại cam lòng từ bỏ lợi ích ngay trong tầm tay như này, cũng chỉ có những người phụ nữ sinh con vào những ngày mùa đông mới có thế có được sự chăm sóc một hai phần của nhà chồng

Con dâu hai của bà Diệp, Tôn Chiêu Đệ và con dâu cả Lưu Hồng Anh vận khí không tồi, đều hưởng thụ qua mùi vị được chăm sóc khi sinh con vào mùa đông, nhưng mà một khi đã so sánh với Mạnh Phỉ, con mắt của hai người bọn họ thực sự đều đã đỏ lên vì ghen tị.

Đây đều đã một tuần rồi, vợ chú ba cả ngày chỉ có nằm trên giường không ra ngoài cửa, việc trong nhà cũng không làm, đến cả tã lót của con cũng là chú ba Diệp giặt, cô ấy nhiều nhất là mỗi ngày đến giờ ăn cơm thì mới ló mặt ra ngoài, còn quấn chặt cả người chỉ sợ bị gió thổi vào, lúc bọn họ sinh con làm gì có cái kiểu như này cơ chứ?

Bọn họ không chỉ từng sinh qua con, mà còn đã sinh tận ba lần, là người đi qua quỷ môn quan ba lần đấy, bọn họ còn đều chưa được hưởng thụ qua đãi ngộ như này đâu, đây mà đẻ ra thằng con trai chắc ngồi lên trời luôn rồi, rõ ràng chỉ là một đứa con gái không đáng tiền, thế mà dựa vào đâu mà cô ba nhà này lại có thể có được đãi ngộ tốt như thế?



Lúc đầu hai người bọn họ mới sinh xong con, khắp người không thoải mái muốn để cho mấy người đàn ông trong nhà giúp đỡ giặt tã lót, bà mẹ chồng kia liền lạnh giọng hừ một tiếng, nói “Chưa từng nghe thấy đàn ông trong nhà nào mà phải giặt tã lót đâu, hôm nay ai mà giặt tã lót, bà ta liền coi rằng sẽ không có thằng con trai này”, người đàn ông nhà bọn họ đều không dám động tay động chân gì nữa, chỉ dám vứt tã lót vào trong ống nhổ rồi gom lại, nhưng mà thím ba nhà này chỉ sinh ra một đứa con gái, bà Diệp thế mà lại chưa từng nói qua câu này, đúng là cái loại thiên vị.

Tôn Chiêu Đệ vừa nghĩ vừa ném khúc củi vào bên trong lò bếp, cô ta phồng hai má lên để thổi lửa, sự đau đớn của hai má khi thổi lửa, sự khó chịu khi bị khói hun lên nóng rát bừng bừng, cô ta vừa nghĩ vừa cảm thấy uất ức.

“Sinh mỗi một đứa con gái mà còn làm trò làm vẻ như này, trong ruộng nương trời lạnh, đất đông không có việc làm thì không nói, đây còn không biết đi ra mà giúp nhóm lửa cơ đấy? Cả ngày chỉ nằm trong phòng, cơm nước nấu xong xuôi hết rồi mới ra ngoài, lại còn có thể ghét bỏ cơm hai chúng ta nấu khó ăn, khó ăn cô ta có bẩn lĩnh thì đừng ăn nữa, em nhìn cô ta ăn còn nhiều hơn bất kì ai trong cái nhà này.”

Cô ta nhóm lửa, Lưu Hồng Anh nấu cơm, phòng bếp nhỏ vốn dĩ đã không lớn, đốt lửa hun khói lan ra lại càng khó chịu, trời mùa đông lạnh như thế này mặc đồ lại dày, trên trán Lưu Hồng Anh toàn là mồ hôi, cô nắm lấy cái khăn đã biến thành màu xám nhưng giặt mãi không sạch kia lau mặt hai cái, lại nhìn về hướng một nhà chú ba Diệp kia cảm thấy toàn thân toàn là tức giận bất bình.

“Đừng nói chỉ là mới sinh con gái hai ba hôm gần đây, cho dù là thường ngày, việc nhà của cô ta làm còn ít hơn chúng ta rất nhiều, mẹ chính là thiên vị, thiên vị cô ta và chú ba là con ruột, không dám nói vợ chồng nhà chú ba.”

Tôn Chiêu Đệ chu chu mồm mắng khẽ một tiếng: “Bà già này mãi không chết.”

Đây ngược lại thì hai người bọn họ hiểu lầm bà Diệp rồi, bà Diệp dám nói như vậy với con cả và con thứ hai là bởi vì hai người bọn họ vốn dĩ không phải con ruột của bà, bà chỉ mong sao hai đứa con này nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với thằng con nhà bà rồi về sau tài sản nhà họ Diệp đều đưa cho con trai ruột của bà. Nhưng mà chú ba Diệp, đó là con trai ruột của bà nha, bà thật sự không muốn cũng không dám đoạn tuyệt quan hệ với con trai ruột của chính mình.