Chương 35:

Diệp Hoàng Hoa vừa mới ăn hai miếng sủi cảo, bị đẩy như vậy trong lòng không quá vui vẻ, nhưng cô bé lại không dám không nghe lời Tôn Chiêu Đệ, chỉ có thể bưng đĩa tới cửa nhà chú ba Diệp, gõ cửa.

Lần này là Diệp Mễ mở cửa.

"Em gái Hoàng Hoa, làm gì vậy?"

Nữ chính!

Tinh thần Diệp Ngư lập tức tỉnh táo, mở cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng truyền lời mình muốn truyền tại đến Diệp Mễ.

Chị!

"A!"

Chị ruột!

"A!"

Nhanh chóng xoát độ hảo cảm của nữ chính dẫn dắt cả nhà thoát khỏi đội ngũ cực phẩm tiến tới làm giàu!

"Ô a nha y a!!"

Chú ba Diệp vô cùng vui mừng: "Xem con gái nhỏ của chúng ta rất hăng hái, chắc chắn có thể bình an sống đến một trăm tuổi."

Diệp Mễ không có cùng cách nhìn với việc này: "Cha, con thấy em gái chắc chắn là gặp người lạ nên sợ hãi."

Diệp Ngư: …

Không phải!

Cô rất thích nữ chính, rất thích rất thích rất thích đó!

"A nha! A nha y nha nha!"

Diệp Mễ không có lĩnh ngộ được ý tứ cô muốn biểu đạt, chỉ nghĩ cô thật sự chán ghét Diệp Hoàng Hoa, lập tức ra lệnh đuổi khách Diệp Hoàng Hoa: "Em gái Hoàng Hoa, em có chuyện gì không? Em cũng thấy đó, em gái chị rất không thích em, nếu không có việc gì, thì em rời đi đi."

Diệp Hoàng Hoa lại không nghĩ tới phương diện mình được chào đón, trong mắt Tôn Chiêu Đệ chỉ có con trai, cho tới bây giờ đối xử với cô bé đều là thái độ phê phán phê bình, Diệp Hoàng Hoa chưa bao giờ dám hy vọng xa vời mình nhận được sự chào đón của người khác, đối với lý do thoái thác của Diệp Mễ, cô bé cũng không tức giận, chỉ là bởi vì xấu hổ hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói ra nhiệm vụ Tôn Chiêu Đệ giao cho cô bé.

"Mẹ em bảo em lại đến xin mọi người ít thịt."

Diệp Mễ bỗng chốc coi Diệp Hoàng Hoa là kẻ địch, tuy rằng nhà cô bé ăn ngon hơn phần lớn người trong thôn, ba năm thỉnh thoảng có thể ăn một chút thịt, cũng không phải mỗi lần đều có thể ăn buông thả như hôm nay.

"Không cho! Em mau đi đi!"

Diệp Hoàng Hoa không dám trở về tay không, cô bé nhìn về phía chú ba Diệp, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin: "Chú ba, chú cho cháu một ít đi, nếu cháu cứ về tay không như vậy, mẹ cháu sẽ đánh cháu."

Diệp Ngư nhanh chóng nhìn về phía chú ba Diệp.

Một cơ hội xoát hảo cảm thật tốt! Nhất định phải nắm bắt được nha cha!

Cho cô bé!

Chú ba Diệp quay lưng về phía Diệp Ngư, không có nhận được ám chỉ của con gái, phản ứng của Diệp Hoàng Hoa ở trong dự đoán của anh, chỉ thấy anh rắc một tiếng buông đũa xuống, nghiêm mặt:

"Hoàng Hoa, thịt này, chú ba cũng không phải không cho, chỉ là phải bảo Truyền Căn tự mình lại đây, cháu trở về nói với bọn họ như vậy."

"Nhưng mà…"

Diệp Hoàng Hoa còn muốn nói cái gì, Diệp Mễ không kiên nhẫn, cô bé còn muốn tiếp tục ăn chân gà, cũng không muốn chờ đợi nữa, bèn đẩy Diệp Hoàng Hoa ra khỏi nhà, tiện tay còn lấy một cái xương gà ăn còn thừa trên bàn bỏ vào trong đĩa của Hoàng Hoa.

"Được rồi, cũng không để em trở về tay không, em cứ nói với bác gái cả bọn họ, cha chị nói, nếu Truyền Căn và những đứa nhỏ khác còn muốn ăn thịt thì tự mình lại đây."

Diệp Hoàng Hoa còn muốn nói, Diệp Mễ lại trực tiếp đóng cửa nhà lại, còn khóa hai ổ khóa, sợ lại có người quấy rầy gia đình cô bé ăn cơm, Diệp Hoàng Hoa chỉ có thể mang theo cái đĩa đựng xương gà đi về phía nhà chính, chú ba Diệp mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cảm thấy hài lòng thỏa dạ với cửa sổ: "Nào nào nào, tiếp tục ăn tiếp tục ăn."

Anh biết dù là chị dâu cả hay chị dâu hai, đều sẽ không để bọn nhỏ khác mất mặt đi qua đây nữa.

Chị dâu cả rất coi trọng mặt mũi, chị dâu hai thiên vị con trai, dù như thế nào cũng sẽ không để bọn nhỏ qua đây nữa.

Anh chỉ cần chờ khi nhà chính bên kia truyền ra tiếng ầm ĩ thì qua là được rồi.

Chú ba Diệp phân chia gia đình nhỏ với mọi người rất rạch ròi, nhà anh chỉ có vợ con, chăm sóc vợ và con để các cô ấy sống tốt đẹp là điều anh phải làm. Anh cũng bằng lòng, về phần mấy đứa nhỏ của gia đình anh trai, vậy thì liên quan cái rắm tới chú ba Diệp anh chứ?

Diệp Hoàng Hoa không gõ cửa để nhà chú ba mở cửa được, cũng chỉ có thể quay về nhà chính, trong đĩa đựng xương gà cũng không có vấn đề gì, Diệp Hoàng Hoa chỉ đành đổ nó vào đồ hốt rác ở chân tường, cô bé vừa mới bước vào cửa lớn nhà chính, Tôn Chiêu Đệ lại nhìn về phía cái đĩa trong tay cô bé, cơn tức lập tức bùng lên.

"Giỏi lắm con nhỏ chết tiệt! Mày dám ăn vụng thịt!"

Cái đĩa này, khi cô ta đưa cho Diệp Hoàng Hoa cũng không có nhiều vết mở như vậy, ngay cả bên cạnh đều liếʍ sạch, chắc chắn là con nhãi chết tiệt đó ăn vụng hết thịt mà nhà chú ba cho!