Chương 39:

Nếu có thể ôm chặt đùi nữ chính nữ, có giàu lên hay không trước không nói tới, nhưng chắc chắn có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống.

Cô cứ không có tiền đồ như vậy đó.

Một học sinh cấp ba mười bảy tuổi từ nhỏ sinh hoạt trong hũ mật, có thể có bao nhiêu tiền đồ?

Nhận thấy thái độ không thân thiện với em gái mình của Diệp Hoàng Hoa, Diệp Mễ ôm Diệp Ngư lùi về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác: "Cha, mẹ, em gái Hoàng Hoa có phải bị ngu rồi hay không? Dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn em gái con là sao? Cũng không phải con hại em ấy bị ngã."

Mọi người ở đây lập tức nhìn về phía Diệp Hoàng Hoa, ngay cả Tôn Chiêu Đệ đang ôm con gái cũng nhanh chóng quay đầu đi, tuy rằng nhiệt độ cơ thể bây giờ của Diệp Hoàng Hoa kém hơn người bình thường, trong lòng Tôn Chiêu Đệ cũng sợ hãi thật, cảnh con gái hai mắt nhắm nghiền hô hấp mỏng manh sắc mặt trắng bệch giống như vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, Tôn Chiêu Đệ thật sự sợ con gái cứ đi như thế.

Nghe thấy Diệp Mễ nói như vậy, Diệp Hoàng Hoa vội vàng thu hồi ánh mắt, không bị mọi người ở đây nhìn thấy cảm xúc của cô ta, sắc mặt của cô ta đã tốt hơn rất nhiều, hẳn là không có chuyện gì. Tôn Chiêu Đệ thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lập tức thả lỏng hơn không ít, chuyện vào thành phố khám bác sĩ phải tốn tiền lại xếp ở vị trí đầu tiên trong lòng cô ta:

"Con cái đứa nhỏ này dọa chết mẹ, sao đột nhiên lại ngất đi chứ, không phải nói nếu không thoải mái chỗ nào thì nói với mẹ sao, không có việc gì chứ?"

Nói mau không cần vào trong thành phố tìm bác sĩ.

Cô ta vừa nói như vậy, Diệp Hoàng Hoa mới cảm thấy mình thực sự không quá thoải mái, nếu đổi thành cô ta trước khi sống lại, lúc này nhất định sẽ vì tiết kiệm chi phí trong nhà mà cố nhịn sự không khoẻ, nhưng hiện tại cô ta sống lại một lần, đã quyết định không để bản thân uất ức hy sinh chính mình, nên vô cùng trong sáng vô tư nói ra tình huống của mình.

"Còn có hơi choáng váng đầu, mẹ, con cảm thấy vẫn phải vào trong thành phố."

Tươi cười của Tôn Chiêu Đệ lập tức thay đổi, cô ta đang muốn nói hai câu, chú hai Diệp đem xe bò về, bà Diệp vội vàng thúc giục vợ chồng chú hai dẫn Hoàng Hoa vào trong thành phố khám bác sĩ.

"Vợ thằng hai, ngã đập đầu cũng không phải việc nhỏ, vẫn nên đi khám thì tốt hơn."

Tôn Chiêu Đệ có thể làm gì bây giờ? Nhiều người nhìn như vậy, ngay cả hàng xóm nhà đối diện đều đang ló đầu vào, còn có lái xe của đội sản xuất, nếu cô ta kiên trì không dẫn con gái khám bác sĩ, không chừng ngày mai sẽ bị thêu dệt ra như thế nào nữa, nhưng vào thành phố khám bác sĩ, chi phí này, ai u mẹ tôi ơi…

Tôn Chiêu Đệ cắn chặt răng, kéo Diệp Hoàng Hoa một phen, nghiến răng nghiến lợi lên xe bò: "Đi!"

Đồ sao chổi, hàng lỗ tiền, không phải chỉ ngã một chút thôi sao, con cái nhà ai chưa từng ngã, sao đến nó ngã thì xảy ra chuyện chứ? Đúng là con mẹ nó giống như cái tên là đồ không có phúc.

Xe bò đi xa, người nhà họ Diệp lần lượt trở về nhà, Diệp Mễ ôm Diệp Ngư hơi tức giận bất bình một chút.

"Cha, mẹ, hai người không phát hiện biểu cảm của Hoàng Hoa đó à, giống như nhìn kẻ thù vậy, không phải là con không cho nó ăn thịt thôi sao, đó là cha đem về cho con với mẹ và em gái ăn, con không cho nó thì làm sao? Nó lập tức ghi hận con à? Nó muốn ăn thịt tự bảo cha mẹ nó đi mua, liên quan cái quái gì tới con?"

Mạnh Phỉ và chú ba Diệp phản ứng nhanh, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Diệp Hoàng Hoa nhìn về phía đứa nhỏ nhà mình cũng cảm thấy tám phần là có ý kiến với Diệp Mễ, dù sao Diệp Ngư là cô bé chỉ mới sinh ra vài ngày còn chưa đủ lông đủ cánh, cho tới bây giờ chưa từng lộ mặt trước mặt Diệp Hoàng Hoa, bình thường cũng vô cùng nghe lời, làm sao cũng không có thể kết thù với Diệp Hoàng Hoa, một chút áy náy vốn còn tồn tại nháy mắt biến mất.

"Lẽ nào đã lãng phí nhân sâm tốt cứu nó sao." Chú ba Diệp tức giận bất bình.

"Con nhóc chết tiệt thật là nhìn không ra, không dám ghi hận anh trai cha mẹ nó, ngược lại ghi hận con gái của cha!"

"Đó chính là cháu gái anh, anh có thể không cứu sao? Tuy rằng con người anh không đáng tin, nhưng cũng không phải cái loại khốn nạn tham tài sát hại tính mạng thấy chết mà không cứu không phải sao?" Mạnh Phỉ an ủi anh hai câu, ngẫm lại nhà cô ấy lấy ra nhân sâm cứu người, kết quả ngay cả chữ cảm ơn cũng không nghe thấy, cũng cảm thấy rất lỗ, bèn lặng lẽ cắn lên lỗ tai chú ba Diệp.

"Hằng năm chị dâu hai đều phải về nhà mẹ đẻ một chuyến vào ngày thứ ba chia thịt heo."

Chú ba Diệp hiểu rõ, khí phách sờ đầu Diệp Mễ: "Đừng nóng giận, chờ thêm vài ngày cha kiếm thịt cho con ăn."

Vừa nghe có thịt ăn, Diệp Mễ lập tức vứt đi ánh mắt oán hận của Diệp Hoàng Hoa: "Cha nói rồi đó! Cũng không thể đổi ý!"

"Con cho rằng cha là ai? Cha là cha con, giữ lời chứ!"