Chương 42:

Ba quả trứng trong ngày hôm đó cô ta sẽ không ăn, tích góp hết tất cả, đợi buổi sáng ngày hôm sau, cô ta ngồi ở trên bậc cửa nhà thứ hai bóc trứng gà.

Ăn trứng gà thả rông có giá trị dinh dưỡng cao, lòng trắng trứng trắng trẻo non mềm lắc lư lắc lư, cho dù bây giờ đã lạnh, cũng có mùi thơm thản nhiên.

Diệp Mễ sớm đã ra ngoài chơi, Tiểu Mạch của gia đình Lưu Hồng Anh được nuôi tới yếu ớt, ngại bên ngoài lạnh lẽo cũng sớm quay về phòng làm ấm tay. Khổ Cúc bị Tôn Chiêu Đệ sai khiến đi ra ngoài làm việc, Mạnh Phỉ và Diệp Ngư ở trong phòng ngủ, các đàn ông bị đội sản xuất kêu ra ngoài xúc tuyết, phụ nữ đi ra ngoài ngồi lê đôi mách, trong sân cũng chỉ có ba cậu bé, thình lình nhìn thấy trứng gà, nước miếng lập tức chảy ào ào.

Diệp Hoàng Hoa bĩu môi: "Anh, các anh muốn ăn trứng gà không? Ba người các anh đi đến dưới cửa sổ nhà Cẩu Đản, Đại Ngưu, Tráng Tráng trộm một miếng khoai lang sấy cho em, khoai lang sấy của ai lớn nhất, em sẽ đưa trứng gà này cho người đó."

Tiếng của cô ta rất nhỏ, sợ bị người lớn trong nhà nghe thấy phá hủy chuyện tốt của cô ta, cô ta rất khẩn trương, giọng vừa nhỏ lại phát run, người sáng suốt vừa nghe đã biết trong lòng cô ta có quỷ, nhưng ở đây đều là trẻ con, không có tâm tư xấu gì, không có nghe ra tâm tư của cô ta, ngược lại cảm thấy Diệp Hoàng Hoa quá tốt.

Chỉ một quả trứng gà, bọn họ ăn một quả, Diệp Hoàng Hoa còn hai quả, bồi bổ thân thể hẳn là cũng đủ rồi, ba đứa nhỏ nhìn nhau: "Được! Chờ đó!"

Khoai lang sấy chính là đồ ăn vặt của trẻ con thời đại này, thứ như khoai lang này có sản lượng lớn, không cần chăm sóc như thế nào cũng có thể sản xuất một đống, đất riêng của mỗi nhà đều trồng không ít khoai lang.

Đợi đến mùa thu thu hoạch cắt miếng phơi khô, trong mùa đông chính là đồ ăn vặt gϊếŧ thời gian của trẻ con bọn chúng, thứ này không đáng tiền, nhà nào cũng có, bọn họ thuận tay lấy mấy miếng cũng không ai để ý, dù sao con nít nhà mình chắc chắn cũng không ít đứa lấy của người ta.

Nhà Cẩu Đản, Đại Ngưu, Tráng Tráng lần lượt ở ba phương hướng, ba người vừa ra khỏi cửa, Diệp Hoàng Hoa đã ăn hết ba quả trứng gà, bị nghẹn trực tiếp mắt trợn trắng, thuận tay lấy hai miếng tuyết từ trên mặt đất mới ổn lại, đợi vài phút, anh ruột cô ta Truyền Căn hấp tấp trở lại, cũng không thèm nhìn tới đã nhét khoai lang sấy vào trong lòng cô ta.

"Trứng gà đâu?"

Diệp Hoàng Hoa cầm lấy khoai lang sấy trong tay, cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, hai mắt đẫm lệ nói: "Anh Mao Đản ném khoai lang sấy cho em, sau đó giành hết trứng gà rồi."

Truyền Căn nổi giận: "Gì? Đều giành hết rồi? Nó chạy hướng nào?"

Diệp Hoàng Hoa nâng ngón tay chỉ về một hướng.

Truyền Căn hấp tấp chạy đi xa, Diệp Hoàng Hoa đặt lại khoai lang sấy lấy được ở cửa sổ nhà mình về chỗ cũ, Mao Đản của nhà bác cả đã trở lại.

"Trứng gà đâu?"

"Anh trai em giành lấy hết rồi, nói các anh không xứng ăn trứng gà."

"Cái rắm! Nó chạy hướng nào?"

Diệp Hoàng Hoa chỉ phương hướng của Truyền Căn, Mao Đản cũng hấp tấp rời khỏi viện, khoai lang cũng bị cô ta dùng cách như vậy lấy đi, Diệp Hoàng Hoa vô cùng đắc ý.

Truyền Căn chính là cục cưng của nhà cô ta, bình thường bị va chạm cũng không được, lần này đánh nhau chắc chắn không chiếm được lợi gì, phải chỉnh đốn thật tốt một chút, mẹ cô ta chắc chắn sẽ làm ầm lên với bác cả, cô ta lại ở giữa châm ngòi, mẹ cô ta chắc chắn sẽ nổi lên ý ở riêng.

Ha, để cô ta nhìn xem đời này không có sự trả giá của gia đình cô ta, cũng không có khuôn mặt đó, Diệp Ngư còn lấy cái gì để giành đàn ông với cô ta!



Diệp Hoàng Hoa thuận tay chỉ về một hướng, Diệp Mễ đang chơi ném tuyết với các đứa nhỏ khác trong thôn, dù cho người lớn trong thôn có một trăm một ngàn người cũng không muốn để đứa nhỏ nhà mình qua lại với Diệp Mễ, cũng khó chống lại Diệp Mễ quá nhiều lòng dạ, luôn có thể nghĩ ra đủ loại trò chơi, trong tay cũng luôn có nhiều đồ ăn ngon, bọn nhỏ trong thôn Đại Liễu Thụ luôn chịu vây quanh Diệp Mễ.

Chỉ hôm nay, cô bé tự chia bọn nhỏ làm hai đội, cầm hai miếng thịt heo to bằng ngón tay làm quà tặng, bảo bọn trẻ con thi đấu, bản thân cô bé trèo lên trên cành cây cong xem náo nhiệt, đứng phải cao xem phải xa. Truyền Căn, Mao Đản và Địa Qua chạy tới từ bên này, sau đó xô đẩy một trận bắt đầu đánh nhau, cô bé ở trên cây nhìn thấy rõ ràng.

Không chỉ có cô bé nhìn xem, bọn nhỏ khác cũng thấy, còn có đứa nhỏ đã chạy tới hỏi cô bé: "Diệp Mễ, em trai nhà cậu ở bên kia đánh nhau, nếu không thì cậu qua đó xem sao?"

Diệp Mễ lập tức trợn mắt lên trời: "Không qua."