Chương 47:

Bà Diệp không tin.

Bà không quan tâm những đứa cháu chắt này, nhưng bà cũng không phải người mù kẻ điếc, ngày thường Mao Đản và Địa Qua có tính tình thế nào, bà đều biết. Nhưng nếu nói là Hoàng Hoa nói dối, vậy cũng không đúng, bình thường Hoàng Hoa là một đứa trẻ rất thành thật.

"Mẹ, mẹ nên làm chủ cho Truyền Căn nhà chúng con!"

Tôn Chiêu Đệ vội đòi lý lẽ cho Truyền Căn, Diệp Hoàng Hoa vừa dứt lời, cô ta đã vội vàng kêu lên, bà Diệp trừng mắt nhìn cô ta, trong lòng rất hoang mang, cứ cảm thấy hai bên cũng không giống như đang nói dối, lại đều là con dâu của bà, người nào cũng không thể bất công, bà cụ thật sự hết cách, chỉ có thể bất chấp, giậm chân một cái: "Gọi cha cháu tới."

Thằng ba.

Chỉ có thể tìm đứa con ruột quỷ đòi nợ của bà.

Không biết đầu óc anh phát triển như thế nào, dù sao bà Diệp biết, gặp phải chuyện bà không xử lý được, tìm đứa con trai ruột này của bà là không sai.

Diệp Hoàng Hoa không nghĩ tới kéo một vòng, cuối cùng cô ta vẫn phải gặp chú ba mà cô ta sợ nhất, bỗng chốc nóng nảy, nhanh chóng muốn kéo góc áo Diệp Mễ, muốn kéo Diệp Mễ về.

Diệp Mễ là người cô ta có thể kéo về sao?

Trong nháy mắt đã chạy đi thật xa.

Chú ba Diệp đang ở bên ngoài kéo dài công việc.

Đàn ông trong thôn đã quen rồi.

Nếu chú ba Diệp không kéo dài công việc, vậy mặt trời mọc đằng tây.

Nói cũng không nói lại anh ta.

Có thể làm sao đây? Đánh thì bọn họ đánh không lại, nói thì chú ba Diệp cũng không nghe, tức giận thì giống như đồ ngốc, đây là ngại mình sống quá lâu.

Thật ra trong lòng bọn họ còn rất vui mừng.

Ít nhất hôm nay chú ba Diệp có tới giả vờ giả vịt.

Không trốn ở trong nhà sưởi ấm, cũng đã là tiến bộ rất lớn.

Không ai có chờ mong gì với chú ba Diệp.

Diệp Mễ đến gọi người, đội trưởng vô cùng sảng khoái thả người, cũng không ai có ý kiến.

Từ thật xa đã nghe thấy tiếng bước chân của chú ba Diệp, trong lòng Diệp Hoàng Hoa càng ngày càng không yên, vừa chờ mong lại sợ hãi. Cùng lúc đó, cô ta quả thật rất sợ chú ba Diệp, dù sao anh mang theo sát khí đứng ở bên kia, thực sự có cảm giác anh có thể đánh chết người. Nhưng ở mặt khác, trong lòng cô ta còn tồn tại một chút may mắn.

Nếu là lần này cô ta có thể ứng phó qua, đây không phải chứng tỏ cô ta còn thông minh lợi hại hơn cả nhà chú ba sao.

Vậy chắc chắn cô ta có thể gả cho người đàn ông đó.

Đang trong cảm xúc phức tạp của cô ta, chú ba Diệp tùy tiện vào cửa, anh đã nghe tình hình câu chuyện do Diệp Mễ nói qua ở trên đường, lúc này vào thẳng chủ đề: "Lấy mấy bát nước ấm để bọn nhỏ súc miệng hai cái rồi nhổ ra."

Lưu Hồng Anh và Tôn Chiêu Đệ khỗng rõ trong hồ lô của anh rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng cũng biết chú em này nhiều mưu mô, có thể thực sự có ý tưởng, bèn thành thật rót ba bát nước ấm.

Mao Đản, Truyền Căn và Địa Qua, ba đứa nhỏ vừa khéo mỗi người một bát.

Diệp Hoàng Hoa cố gắng giấu mình ở trong ổ chăn, làm ra vẻ rất khó chịu, hy vọng có thể lừa gạt qua cửa ải trước mắt này.

Chú ba Diệp cũng không dễ lừa như vậy.

Anh còn nhớ ánh mắt của Diệp Hoàng Hoa nhìn con gái mình.

Đừng nói lúc này Diệp Hoàng Hoa có hiềm nghi, cho dù không có hiềm nghi, anh cũng sẽ gây sức ép cho Diệp Hoàng Hoa, bèn nói: "Còn Hoàng Hoa nữa, nó cũng phải súc miệng hai cái."

"Hoàng Hoa cũng phải súc?" Tôn Chiêu Đệ lại không vui: "Dựa vào cái gì Hoàng Hoa nhà chị cũng phải súc? Rõ ràng nó mới là đứa chịu thiệt!"

"Nó chịu thiệt? Nó chịu thiệt gì?" Cho tới bây giờ chú ba Diệp cũng không thích Tôn Chiêu Đệ, keo kiệt ki bo, cũng không hào phóng chút nào, đầu óc còn ngu si, còn thích gào to.

"Rốt cuộc là Truyền Căn cướp trứng gà hay là Mao Đản cướp trứng gà không phải đều do Hoàng Hoa nói sao? Truyền Căn có chính mắt nhìn thấy bọn Mao Đản cướp trứng gà không hay là bọn Mao Đản tận mắt thấy Truyền Căn cướp trứng? Lỡ như Hoàng Hoa đổi ý lại không muốn chia sẻ trứng gà rồi nói dối thì sao?"

"Không thể nào, bình thường Hoàng Hoa nhà chị là một đứa trẻ rất thành thật rất an phận." Tôn Chiêu Đệ không chút nghĩ ngợi đã nói.

"Bình thường Mao Đản với Địa Qua cũng thành thật an phận vậy." Chú ba Diệp không kiên nhẫn thúc giục cô ta.

"Nhanh lên, chút chuyện cỏn con này, muốn sớm biết rõ ràng một chút thì tất cả mọi người đều nhanh lên."

Tôn Chiêu Đệ hết cách, chỉ có thể cũng rót một bát nước ấm cho Diệp Hoàng Hoa, trong lòng kiên định cho rằng nhà mình nhất định là bên chịu thiệt.

Nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm như thế, Diệp Hoàng Hoa thật sự không có cách nào chống cự, cũng chỉ có thể súc hai cái, nhổ nước vào bát.

Trong lòng cô ta còn tồn tại một chút may mắn.

Chỉ súc hai ngụm nước, có thể nhìn ra cái gì?

Chỉ cần cô ta một mực chắc chắn chính là Mao Đản và Địa Qua cướp, cho dù là chú ba Diệp, cũng không có cách gì!