Chương 37: Không phải cưới tổ tông về để hầu hạ

Anh hai Triệu tiếp tục nói:

"Còn nữa, mẹ, cô nương kia cũng không hợp với con, vừa nói chuyện đã khóc, cưới về rồi, một khi không vừa ý là lại khóc suốt ngày.

Vừa rồi lúc ăn cơm, mẹ cũng nghe thấy, cô nương kia được coi như bảo bối, trong nhà có năm anh trai, nếu cảm thấy ủy khuất, còn không phải mỗi ngày đến tìm phiền phức? Chúng ta là cưới vợ về nhà làm chủ gia đình, không phải cưới tổ tông về để hầu hạ.

Còn nữa, tiền trợ cấp của các anh, hiện tại chưa kết hôn nên sẽ gửi hết về nhà, nhưng đến khi kết hôn rồi, có thể sẽ không gửi nữa."

Mẹ triệu nghe Anh hai Triệu phân tích như vậy cũng không còn lời nào để nói, bà chỉ thấy cô nương này thoạt nhìn cũng không tệ, không ngờ lại nhiều vấn đề như vậy.

Bà nhìn sang con dâu:

"Con yên tâm, mẹ không phải là loại người bất công đâu."

“Mẹ, con biết mẹ không phải người như vậy.” Chị dâu Triệu cũng yên tâm, lúc trước chị gả cho Anh cả Triệu cũng biết tính cách của Mẹ triệu.

Lúc chị còn ở nhà mẹ đẻ chưa xuất giá, cha mẹ tuy không nói không đau bà, nhưng cũng không giống như nhà khác coi con gái như cỏ rác.

Triệu đại đội trưởng nghe xong đã hiểu rõ, “Vậy chuyện này coi như xong, về sau khi nhờ bà mối mai mối, nói rõ ràng, nhà ta không phải gia đình giàu có, mỗi con dâu đều có việc riêng phải làm.”

Triệu đại đội trưởng một lời định đoạt, ngay cả con gái ruột của ông cũng không được cưng chiều như vậy, việc gì cần làm đều phải làm, không có lý gì cưới con dâu về mà không làm gì cả.

Tiền trợ cấp của những người anh trai tham gia quân ngũ, ông không xem trọng, tham gia quân ngũ cũng là muốn thăng tiến sau này, tiền trợ cấp mới nhiều, trong nhà có năm anh em trai, chia đều cũng không đủ, huống hồ là em gái đã xuất giá.

Thời gian cũng không còn sớm, mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người tản về phòng đi ngủ trưa.

Mẹ triệu và Anh hai Triệu không ăn hết bữa trưa, còn thừa một ít khoai lang đỏ, hai người cùng nhau ăn.

Triệu Vãn không ngủ trưa, ngồi bên cạnh Anh hai Triệu:

"Anh ơi, em không ngờ anh còn biết phân tích như vậy, nhìn qua là biết được toàn bộ sự việc, lợi hại."

"Còn học theo người ta nói từ ngữ, nói những điều nghe không hiểu, đọc nhiều sách rồi đừng như thanh niên trí thức tưởng mình cao quý hơn người khác."

"Sao có thể chứ, đọc nhiều sách không phải là tốt cho em sao?" Triệu Vãn cười nói.

"Cũng không hẳn. Con gái đọc nhiều sách cũng tốt, nhưng đừng có suốt ngày ủy mị, động một chút liền khóc, làm phiền người khác. Không nói cần mẫn lắm, ít nhất việc cần làm phải làm." Anh hai Triệu nói một cách chân thành.

"Hắc, anh xem em là loại người như vậy sao? Em khi nào đã khóc? Nói nữa ở nhà em không lười, rất cần mẫn, anh không thể lấy em so sánh với người khác."

Triệu Vãn phản bác lại, hiện tại cô rất cần mẫn, trong nhà được cô dọn dẹp sạch sẽ.

Buổi chiều mọi người làm việc của mình, Triệu Lôi phá lệ không đi chơi, ở nhà.

Triệu Vãn không quan tâm đến hắn, biết hắn là chờ cô nấu chè đậu xanh. Lần trước nấu chè đậu xanh, buổi chiều không cho hắn uống, tối chỉ cho hắn một chén nhỏ, không đủ.

Biết hôm nay cô sẽ nấu chè đậu xanh, hắn ở nhà chờ.

Cũng tốt, chờ một chút để hắn đi gánh nước cho người trong xóm, cô liền không đi.

"Chị ơi, khi nào nấu chè đậu xanh, cho em phụ với."

Triệu Lôi buổi sáng đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại không có việc gì làm, chỉ chờ chè đậu xanh.

"Gấp gì chứ, mới ăn trưa xong, chè đậu xanh một lát nữa là nấu xong."