Chương 27

“Đúng là đã không còn ai nợ ai nữa, anh có thể đi rồi.” Cô nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ không thèm để ý đến tên đầu gỗ này nữa, ít nhất hôm nay cô cũng không nghĩ đến việc sẽ tiếp tục cùng anh nói chuyện nữa!

Phó Thập Đông giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là nắm chặt chiếc khăn tay kia, nhưng cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Diệp Ngưng Dao bực mình mà cầm lấy công cụ hướng một đoạn đường khác ngược hướng với tên đầu đất đáng ghét đó, cũng ở trong lòng thề trong vòng 3 ngày, tuyệt không cùng cái người đàn ông thối tha đó chủ động nói một lời nào nữa, nếu vi phạm lời thề cô liền biến thành chó con!

Phó Thập Đông về đến nhà, vừa vào nhà do dự một cái trong chớp mắt liền đem chiếc khăn tay trong tay kia cất vào.

Phó Viện thấy anh đã trở lại, vội đi lên trước tò mò hỏi: “Chú, cái chị lúc nãy là ai đấy ạ?”

Cô vừa mới hỏi qua anh cô, nhưng Phó Niên lại không nói cho cô biết.

“Anh cháu đâu?” Phó Thập Đông không trực tiếp trả lời vấn đề, anh nhìn hướng vào trong phòng quét qua một vòng, không tìm được bóng dáng của Phó Niên.



“Ơ? Anh ấy vừa lúc nãy vẫn còn ở đây cơ mà?” Phó Viện cũng đi theo khắp nơi nhìn xung quanh: “Anh đi đâu mất rồi nhỉ?”

“Cháu đi chăm sóc mẹ cháu trước đi, chú sẽ đi tìm nó.” Phó Thập Đông xoa xoa nơi giữa hai hàng chân mày đến phát đau, đi hướng vào đường hầm trong viện.

Mỗi lần đứa bé này có tâm sự gì, đây là nơi duy nhất thằng bé đến để giấu mình đi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, lần này vẫn như cũ.

Theo cầu thang đi xuống hầm, Phó Thập Đông nhìn về phía đứa bé đang cuộn mình lại, trong lòng anh hiện lên vẻ chua xót: “Sao khi không lại ở chỗ này? Cháu có chuyện gì muốn nói với chú không?”

Phó Niên nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt trống rỗng đầy vẻ hoang mang mơ hồ, thằng bé lắc đầu, hiển nhiên là không nghĩ đến việc nói ra chân tướng của câu chuyện cho Phó Thập Đông biết.