Chương 47

Trong cuốn sổ có kẹp một bức ảnh đen trắng, đó là ảnh chụp chung của Giang Hoài và anh trai cô.

Cô nhớ rất rõ ràng bức ảnh kẹp ở trang số 45 của nhật ký, nhưng hiện tại nó lại ở trang 52.

Diệp Ngưng Dao khép nhật ký lại, đánh giá một vòng bốn phía, trong phòng trừ bỏ cô chỉ có Mạc Tiểu Thanh ở đây.

“Tiểu Thanh, vừa rồi trừ cô ra, trong ký túc xá còn có người khác vào đây không?”

“Không có.” Mạc Tiểu Thanh thấy Diệp Ngưng Dao đang sửa soạn lại hành lý liền hỏi: “Làm sao thế? Bị mất đồ à?”

“Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi à.” Tạm thời cô còn chưa biết người đọc trộm nhật ký của cô có mục đích gì, cho dù bình thường cô cùng Mạc Tiểu Thanh có quan hệ không tệ, nhưng cô cũng không tính kể chuyện này cho cô ấy biết, để tránh bứt dây động rừng.

Đem hành lý thu về lại chỗ cũ xong, Diệp Ngưng Dao lấy ra giấy viết thư cùng bút máy ngồi ở trước bàn bắt đầu luyện chữ.



Nghiêm túc nhớ lại ký ức ban đầu, từng nét bút đều bắt chước theo bút pháp của nguyên chủ lúc trước.

Ở trên tiên giới, mỗi khi cô cảm thấy nhàm chán sẽ cùng các thần tiên khác so đấu cầm kỳ thi họa, thư pháp đối cô mà nói chỉ là một chút kĩ năng nhỏ mà thôi, không có gì khó khăn cả.

Chẳng qua chữ viết ở Tiên giới so với trần gian lại không giống nhau, cô còn cần phải luyện tập thật tốt.

“Cô đang làm gì thế? Luyện chữ à?” Mạc Tiểu Thanh tò mò mà thò đầu qua nhìn, chữ trên giấy được viết tựa như nước chảy mây trôi, mạnh mẽ có lực, cùng với hình tượng ôn nhu mà Diệp Ngưng Dao cho người ta thấy thường ngày hoàn toàn không phù hợp.

Cô ấy nhịn không được mà khen: “Ngưng Dao, cô giỏi thật đấy! Không nghĩ tới cô đã xinh đẹp như vậy mà đến cả chữ viết cũng đẹp nữa!”

“Như vậy vẫn chưa được đâu, tôi còn phải cần luyện tập thêm.” Diệp Ngưng Dao cầm lấy giấy lên nhìn chữ viết của chính bản thân mình thì không quá vừa lòng, cô phải luyện chữ viết đến khi giống 100% với nguyên chủ lúc trước mới được.