Chương 25: A

Dương Anh Lan lại không cho là vậy: "Chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, sao, ông coi thường tôi à? Hơn nữa, đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến Lão Lạc? Ông là giám đốc nhà máy, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được sao?"

Bị một người phụ nữ coi thường, Tôn Xuân Sinh trong nháy mắt đen mặt, "Đồng chí Dương Anh Lan, xin chú ý lời nói. Tôn Thịnh có lỗi, nhưng cô cũng không thể được thế lấn tới phải không? Cô làm vậy, lão Lạc biết không?"

Thấy ông ta lại lôi Lạc Chi Lễ ra, Dương Anh Lan cực kỳ phản cảm, thầm nghĩ: Đàn ông thời đại này làm việc thật là rườm rà!

"Chủ nhiệm Tôn, tôi nói lại lần nữa, chuyện này không liên quan gì đến Lạc Chi Lễ. Hôm nay tôi đến nhà máy mục đích rất đơn giản, lập giấy cam kết, nhận tiền bồi thường, bắt Tôn Thịnh xin lỗi tôi, giải quyết xong tôi lập tức đi ngay."

Hai điều sau đối với Tôn Xuân Sinh mà nói rất đơn giản, nhưng ông ta cực kỳ bài xích việc lập giấy cam kết, cảm thấy chuyện bé xé ra to không cần thiết.

"Giấy cam kết này tôi sẽ không viết."

"Ông không viết thì bảo Tôn Thịnh viết cũng được, tôi có thể hiểu."

Hiểu cái gì? Tôn Xuân Sinh luôn cảm thấy ánh mắt cô mang theo vài phần khinh thường, nhưng nhìn kỹ lại không thấy.

Thấy dây dưa như vậy không có ý nghĩa gì, ông ta cuối cùng cũng chịu thua, gọi Tôn Thịnh đến để giải quyết chuyện này.

Nửa tiếng sau, Tôn Thịnh thở hổn hển gõ cửa văn phòng, khi nhìn thấy Dương Anh Lan, đáy mắt xẹt qua một tia chột dạ.

Đối với tên đàn ông cặn bã thích đánh vợ này, Dương Anh Lan ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho.

Vẫn là Tôn Thịnh chủ động bắt chuyện: "Chủ nhiệm Dương, chuyện lần trước thật xin lỗi, vết thương của cô đã đỡ hơn chưa?"

(note: cô ở đây là cô, dì)

Nghe anh ta nói năng lễ phép như vậy, Dương Anh Lan mới ngẩng đầu lên.

Giống như trong ký ức của nguyên chủ, Tôn Thịnh cho người ta một cảm giác là người thật thà, ai có thể ngờ được gã mập mạp trước mắt lại là một tên cặn bã thích say xỉn đánh vợ?

Anh ta là đầu bếp nhà ăn của nhà máy dệt, vợ là nữ công nhân nhà máy dệt, hai người vì mâu thuẫn gia đình đã từng được nguyên chủ hòa giải ba lần, lần cuối cùng, cũng chính là mấy ngày trước, nguyên chủ hòa giải không thành, ngược lại bị liên lụy phải nhập viện.

Dương Anh Lan nhìn anh ta, không cho sắc mặt tốt, "Xin lỗi có ích gì? Não tôi đã để lại di chứng rồi, nếu không phải nể mặt giám đốc, chủ nhiệm Tôn đây, tôi đã sớm đưa cậu vào đồn cảnh sát rồi."

Nghe thấy ba chữ "đồn cảnh sát", Tôn Thịnh sợ đến mức hai chân run rẩy, theo bản năng nhìn về phía Tôn Xuân Sinh, lộ ra ánh mắt cầu cứu.

Tôn Xuân Sinh khẽ thở dài một tiếng, giải vây cho anh ta: "Em dâu, con tôi không chịu được dọa, cô đại nhân đại lượng, đừng dọa nó nữa, nó thật lòng biết lỗi rồi."

Người liên quan cũng phụ họa gật đầu.

Dương Anh Lan cười lạnh một tiếng, nhắc lại chuyện chính: "Vì cậu ta đã đến rồi, thì nhanh chóng viết giấy cam kết đi, tôi còn phải về tiếp tục dưỡng thương nữa."

Cô bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, hiện đang trong thời gian nghỉ bệnh. Tôn Xuân Sinh lấy giấy bút đưa cho cô, cả người so với lúc nãy bình tĩnh hơn nhiều.

"Cô viết bản nháp trước đi, tôi bảo nó chép lại, như vậy được không?"

Dương Anh Lan nhận lấy giấy bút, không phản đối.

Chữ của cô như rồng bay phượng múa, gọn gàng phóng khoáng. Tôn Thịnh đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn, nhìn đến mức toát mồ hôi lạnh, đặc biệt là khi nhìn thấy phải chịu trách nhiệm về di chứng, hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa.

"Chủ nhiệm Dương, tôi chỉ đẩy cô một cái, sao cô có thể bắt nạt người khác như vậy?"

Dương Anh Lan nghe vậy ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện rõ: Bắt nạt chính là cậu đấy, đồ đàn ông cặn bã!

Nhưng lời nói ra lại là: "Sao có thể gọi là bắt nạt người khác? Nếu không phải do cậu, tôi có thể để lại di chứng sao?"